Chương 16

Sau khi hai người ra khỏi cửa hàng bánh bông, Minh Dục lấy cớ mua cà phê đi đến chỗ khác, chờ tới khi không còn thấy bóng dáng Giang Thầm nữa mới vội vàng gọi điện thoại cho huynh đệ tốt của mình.

Điện thoại vừa kết nối Minh Dục liền vội vàng nói: “Không phải tôi nói cậu hôm nay tới cửa hàng cửa hàng bánh bông sớm hơn một chút sao? tôi vất vả mãi mới đưa được A Thầm lại đây, cậu cho rằng Giang gia là ai, muốn quen biết liền có thể quen biết được sao?”

Nếu như không phải nhà hắn ở bên cạnh Quan Đình, muốn gặp mặt Giang Thầm cũng khó.

Còn người bạn kia vốn dĩ vẫn còn một chút say rượu giờ phút này lập tức thanh tỉnh lại, hắn ta nắm chặt di động nói: “Cậu nhanh ngăn Giang thiếu lại tôi lập tức qua đó.”

Muộn rồi.

Minh Dục tắt điện thoại điều chỉnh lại nét mặt của mình, đi về phía Giang Thầm rồi bất đắc dĩ nói: “Người nhiều quá, không mua nữa.”

Giang Thầm không biết đang nhìn cái gì, anh thu hồi tầm mắt từ phía đối diện đường cái, anh lãnh đạm nói: “Cậu tự gọi xe trở về đi.”

Minh Dục còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Giang Thầm ngồi lên xe, quay đầu lái xe rời đi.

...

Diệp Thu Ninh đang phát tờ rơi, một bàn tay trắng nõn thon dài tiến tới, Diệp Thu Ninh theo phản xạ thốt ra một câu “Cảm ơn”, khi cậu ngẩng đầu lên cả người ngây ngốc tại chỗ.

Chủ nhân của bàn tay kia một tay đút túi quần đứng nhìn cậu, nhàn nhạt lên tiếng: “Diệp Thu Ninh?”

Diệp Thu Ninh ngây ngốc nói: “Giang thiếu, ngài như thế nào lại ở chỗ này?”

Đúng rồi giờ là giữa trưa, 11 giờ, Giang thiếu là tới đây ăn cơm sao?

Giang Thầm giơ tay kéo khăn trùm đầu dày nặng trên đầu cậu xuống, mặt không biểu tình nhìn thoáng qua rồi đưa Diệp Thu Ninh trở về.

Diệp Thu Ninh: “Giang thiếu?”

Giang Thầm: “Cậu ở chỗ này làm cái gì?”

Biểu tình của Giang thiếu không tốt lắm, Diệp Thu Ninh nói chuyện một cách cẩn thận: “Phát tờ rơi.”

“Còn lại bao nhiêu?”

“Hai trăm tờ.”

Giang Thầm lấy di động ra gọi điện thoại, thấy Diệp Thu Ninh mặc đồ thú bông vào còn tưởng cậu định tiếp tục phát tờ rơi, anh giữ cậu lại: “Đứng yên.”

Diệp Thu Ninh ngoan ngoãn đứng bất động, Giang Thầm nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt lãnh đạm: “Lên xe.”

Diệp Thu Ninh chớp chớp mắt: “Nhưng mà em vẫn chưa có phát xong tờ rơi.”

“Sẽ có người tới phát.”

Diệp Thu Ninh còn đang suy nghĩ những lời này của Giang thiếu có ý tứ gì, liền nhìn thấy một chiếc xe dừng ở bên đường, người mở cửa xe bước xuống là một người quen.

Đây là.... Minh thiếu?

Minh Dục vội vàng chạy tới, vừa xuống xe liền nhìn thấy Giang Thầm đứng bên cạnh người mặc đồ thú bông, anh không hiểu ra sao mà bước nhanh tiến đến chỗ Giang Thầm.

“A Thầm, đây là?”

Đây chẳng lẽ là một kiểu tuyên truyền của cửa hàng bánh bông lan, A Thầm kêu hắn tới tham khảo?

Giang Thầm cầm tờ rơi trên tay Diệp Thu Ninh đưa qua cho Minh Dục, rồi quay qua nhìn Diệp Thu Ninh nói: “Đem quần áo thú bông trên người cởi ra đưa cho cậu ta.”

Minh Dục: “???”

Năm phút sau, Minh Dục mặc vào quần áo thú bông, đứng dại ra phát tờ rơi.

Diệp Thu Ninh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Minh thiếu, em sẽ nhanh chóng trở lại.”

“Không cần cảm ơn, chuyện này đối với cậu ta không là gì cả.”

Hôm nay Giang Thầm lái chiếc xe thể thao màu trắng, Diệp Thu Ninh ngồi vào trong xe tay chân lóng ngóng không dám đυ.ng loạn.

“Phát tờ rơi một ngày được bao nhiêu tiền?”

Giọng nói Giang thiếu nhàn nhạt, Diệp Thu Ninh thành thật nói: “80 tệ.”

Giang Thầm không nói thêm nữa, chuyên chú lái xe.

Tới nơi Diệp Thu Ninh vừa xuống xe liền thấy là quán ăn Quảng Đông, cậu mở to hai mắt nhìn Giang thiếu, Giang thiếu dẫn cậu tới ăn cơm?

“Giang thiếu.”

Diệp Thu Ninh nhìn Giang Thầm, hốc mắt lại đỏ, đây vẫn là lần đầu tiên có người dẫn cậu đi ăn.

Giang Thầm bước chân dài đi tới quán cơm, đấy cũng là lần đầu tiên anh dẫn người đi ăn, cũng không biết nên nói cái gì, đành phải im lặng.

Diệp Thu Ninh đuổi kịp Giang Thầm, hai người cùng nhau tiến vào quán cơm.

Quán ăn Quảng Đông được trang hoàng phong cách kiểu Trung Quốc, trong nét cổ điển mang theo sự ưu nhã, khí chất.

Diệp Thu Ninh ngồi đối diện Giang Thầm, cậu không dám ngồi bên cạnh, sắc mặt Giang Thầm quá lạnh lùng, làm cho cậu có một loại cảm giác tới gần liền bị thu thút không lối thoát.

“Muốn ăn cái gì tự mình chọn.”

Giang Thầm đối ăn uống không có nhiều yêu cầu, chỉ cần không phải là đồ ăn quá ngọt thì anh đều có thể ăn.

Diệp Thu Ninh cầm thực đơn do dự một lúc lâu mới chọn những món ăn nổi tiếng ở quán.

Kỳ thật Giang Thầm cũng không đói bụng lắm, trong khoảng thời gian này đồng hồ sinh học của anh đã hoàn toàn bị rối loạn, buổi sáng thời gian rời giường đã là 9 giờ sáng, ở Quan Đình anh đã ăn bữa sáng rồi mới đi ra ngoài.

Anh ăn non nửa chén cơm liền buông đũa, một bên cầm di động lướt xem tin tức, một bên nhìn Diệp Thu Ninh ăn cơm.

Cơm nước xong anh đi tính tiền rồi hai người ra về, vừa lên xe Diệp Thu Ninh liền nói cậu phải đi về tiếp tục phát tờ rơi.

Giang Thầm trực tiếp ném điện thoại cho Diệp Thu Ninh xem, Diệp Thu Ninh tiếp nhận di động, vừa cúi đầu liền thấy khung chat của Giang thiếu và Minh thiếu trên điện thoại.

Minh Dục: Tờ rơi đã phát xong rồi! Nhiệm vụ hoàn thành!

Giang thiếu đến một dấu chấm cũng không phản hồi lại tin nhắn.

Diệp Thu Ninh đưa điện thoại lại cho Giang thiếu, một bộ dạng muốn nói chuyện nhưng lại không dám nói lời nào, Giang Thầm đem điện thoại cất đi rồi quay qua hỏi Diệp Thu Ninh: “Muốn đi đâu?”

Kỳ thật anh thấy rất nhàm chán, mỗi ngày trừ bỏ ngủ thì là cùng bạn bè ra ngoài uống rượu, hoặc ứng phó điện thoại từ bên Kinh Thị gọi tới.