Nguyên Hi tò mò nhìn Diệp Thu Ninh, cậu lớn lên rất xinh đẹp làn da rất trắng, dáng vẻ sinh viên thanh thanh thuần thuần, khó trách A Thầm muốn che chở cho đối phương.
Dáng vẻ như vậy còn chạy đến chỗ này, sớm muộn gì cũng bị người khác ăn.
Lấp đầy bụng nghỉ ngơi đủ rồi, bọn họ lại bắt đầu đánh bài.
Trong lúc này Diệp Thu Ninh vẫn đang nỗ lực muốn nói chuyện với Giang thiếu, nhưng Giang thiếu thái độ lãnh đạm một bộ dạng hoàn toàn không muốn phản ứng lại cậu.
Diệp Thu Ninh có chút nhụt chí, Giang thiếu giống như thật sự không thích cậu.
Cũng phải thôi nếu bản thân cậu là Giang thiếu, thời điểm muốn lên giường nghỉ ngơi lại đột nhiên phát hiện trên giường có người lại còn là nam, không đánh cậu một trận đã coi như tốt với cậu lắm rồi.
Huống hồ lúc đó cậu cái gì cũng không mặc.
Giang thiếu thoạt nhìn rất khó ở chung nhưng kỳ thật là người tốt, bằng không vừa rồi cũng sẽ không giúp cậu.
Đánh bài được một lúc điện thoại anh vang lên, anh đứng dậy nhìn mấy người Minh Dục nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Diệp Thu Ninh vội vàng nhường đường cho Giang thiếu đi, cậu nhìn Giang thiếu bóng dáng thanh lãnh lại rầu rĩ tiếp tục ngồi uống Coca.
Đúng vậy một ly Coca lạnh cậu gần một giờ khiến cho người ta phải khϊếp sợ.
Bằng hữu Giang thiếu bắt đầu trò chuyện không đoái hoài gì tới người ngồi bên cạnh, nam sinh ngồi bên cạnh Nhan Nhiên đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Thu Ninh, cậu ta cười cười nhìn Diệp Thu Ninh.
“Chào cậu, cậu tới đây từ bao giờ? tôi trước giờ chưa từng gặp qua cậu ở đây.”
Diệp Thu Ninh thầm nghĩ đương nhiên là cậu ta không có gặp qua cậu, cậu và cậu ta lại không phải giống nhau.
Nam sinh kia nhìn ra Diệp Thu Ninh không muốn nói chuyện với cậu ta, cậu ta vẫn tươi cười nói: “Tôi tên là Quý Tinh Như, còn cậu?”
“Diệp Thu Ninh.”
Diệp Thu Ninh nhìn ra cửa, sao Giang thiếu vẫn chữa có trở về nữa?
Quý Tinh Như đương nhiên biết cậu đang nhìn cái gì, trên thực tế cậu ta qua ngồi cùng Diệp Thu Ninh, nói chuyện với cậu cũng là vì Giang Thầm.
“Cậu quen Giang thiếu?”
Chuông cảnh báo trong đầu Diệp Thu Ninh vang lên, Quý Tinh Như hỏi Giang thiếu, cậu ta có ý đồ gì đây?
“Không quen biết.”
Cậu sẽ không nói cho ai biết chuyện của Giang thiếu, cho nên đừng nghĩ cậu sẽ nói chuyện khách sáo với họ.
“Như vậy sao, vừa rồi nhìn dáng vẻ của cậu và Giang thiếu còn tưởng rằng hai người quen biết nhau,” Quý Tinh Như cũng không giận: “Nói như vậy thì cậu không phải tình nhân của Giang thiếu?”
Quý Tinh Như thế mà có ý với Giang thiếu, ngược lại Diệp Thu Ninh lại có chút không vui nhưng cậu cũng không có biểu hiện ra ngoài.
“Cậu hết hy vọng đi, Giang thiếu không thích nam.”
Quý Tinh Như lại càng cười tươi hơn: “Giang thiếu có thích nam hay không, tôi sẽ mình kiểm chứng. Thu Ninh, thật vui khi quen biết cậu.”
Nói xong, cậu ta đứng dậy trở về vị trí của mình.
Diệp Thu Ninh tức giận đến mức hốc mắt ửng đỏ, vừa rồi Quý Tinh Như nói như vậy giống như là đang tuyên chiến với cậu vậy, Giang thiếu có thích nam hay không chẳng lẽ cậu lại không biết?
Giang Thầm nhận điện thoại của người nhà ở Kinh Thị xong, quay lại liền thấy Diệp Thu Ninh ngồi trên sô pha vừa tức giận vừa uống đồ uống, giống như vừa rồi cậu đã bại trận vậy.
Giang Thầm đi qua nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu rồi hỏi: “Có gây chuyện cho tôi hay không?”
Diệp Thu Ninh cắn mội một chút: “Không có.”
Thật sự không có?
Giang Thầm hoài nghi liếc nhìn cậu, nếu không có thì cậu tức giận cái gì?
Lần này chơi trò chơi toàn bộ quá trình Diệp Thu Ninh đều ở bên cạnh xem, Giang Thầm còn tưởng rằng cậu muốn chơi, đưa bài qua cho cậu, cậu lại lắc đầu nói mình không chơi.
Diệp Thu Ninh mặt ngoài là ngồi xem Giang thiếu chơi bài, nhưng thật ra là ngầm chú ý tới Quý Tinh Như, phòng ngừa cậu ta sẽ làm một ít động tác nhỏ để câu dẫn Giang thiếu.
Quả nhiên mới vừa mới bắt đầu một ván trò chơi, Quý Tinh Như đã ngồi càng ngày càng gần Giang thiếu, còn lấy cớ xem bài cùng Giang thiếu phát sinh tiếp xúc thân thể.
Diệp Thu Ninh ở bên cạnh tức giận muốn chết, cậu ôm chặt cánh tay Giang thiếu.
Bất thình lình động tác này đều bị mọi người chú ý nhìn thấy, Giang Thầm: “......”
Anh bỏ bài xuống nâng mặt Diệp Thu Ninh lên, lạnh lùng hỏi: “Coca uống xong rồi, đồ ăn cũng ăn xong rồi?”
Vừa rồi lá gan Diệp Thu Ninh rất lớn, vừa bị Giang thiếu nhìn qua ngay lập tức liền sợ hãi lên, cậu nói: “Em, em lạnh.”
Lạnh?
Giang Thầm rũ mắt nhìn quần áo trên người cậu, hai mảnh vải dệt hơi mỏng, hợp với khuôn mặt nhỏ thanh thuần của Diệp Thu Ninh, có một loại cảm giác khó tả.
Mỏng manh như vậy, không lạnh mới là lạ.
Giang Thầm không nói gì thêm, tùy ý để cậu ôm.
Trò chơi kết thúc, Minh Dục còn muốn chơi thêm một ván nữa, Giang Thầm đem toàn bộ bài trên tay ném lên trên mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Tôi còn có việc, không chơi nữa.”
Minh Dục nhìn nhìn Giang Thầm, lại nhìn nhìn Diệp Thu Ninh đang treo trên người anh, như hiểu rõ được điều gì đấy.
“Được rồi cậu đi về trước đi, chúng tôi ở lại chơi thêm mấy ván.”
Nguyên Hi cùng Nhan Nhiên nhìn theo bóng dáng Giang Thầm mang theo Diệp Thu Ninh rời đi, Nhan Nhiên cưỡng bách nâng khuôn mặt người bên cạnh lên hỏi: “Ngươi vừa nãy cùng Diệp Thu Ninh nói cái gì, ngươi quen biết cậu ấy sao.”