Chương 30

CHƯƠNG 30:THỜI TRẦM VẪN LUÔN YÊU THẦM THỦY THANH, BUỔI SÁNG CHÔN Ở GIỮA CHÂN CÔ Liếʍ HUYỆT

Thời Trầm nghe lời nói đầy mùi chua, cũng không biết nên giải thích như thế nào, thật sự lúc trược vợ còn sống anh chưa từng chạm qua, nói như vậy, anh biết trả lời như thế nào?

Thời Trầm nghiêm túc cùng Thủy Thanh nói: “Lúc trước quả thật kết hôn không sai, nhưng anh không có chạm vào vợ trước,anh còn không chạm vào cô ấy, làm sao biết ai tốt hơn được, hơn nữa hiện tại em là vợ anh, khẳng định là em tốt nhất.”

Thời Trầm điển hình là tư duy thẳng nam, chính mình nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, cứ như vậy trả lời, nhưng lời này lại đắc tội với Thủy Thanh.

Nghe Thời Trầm nói như vậy, cô hỏi: “Anh lúc trước kết hôn, nhưng là không có làm những việc này?"

Thời Trầm gật đầu, thật là như vậy, phía trước không có chạm qua.

“Em đây xem như hiểu, anh còn cảm thấy rất tiếc nuối đúng không? Nếu không có chạm vào vợ trước, anh cảm thấy rất đáng tiếc, còn muốn chạm vào cô ấy đúng không, chính là bởi vì không có được, cho nên mới cảm thấy em tốt nhất.”

Thời Trầm nghe được lời này người đều trợn tròn mắt, không phải, đây là ngụy biện gì?

Anh không có nghĩ như vậy, Thủy Thanh đột nhiên nói thế, đem Thời Trầm đều làm cho ngốc vòng, anh không có ý tứ này, Thời Trầm bắt lấy tay Thủy Thanh muốn giải thích, Thủy Thanh không cho anh chạm vào: “Đừng chạm vào em, em biết đàn ông đều như thế này, không có được thì cảm thấy tiếc nuối, vẫn luôn nhớ mãi không quên đúng không? Thật sự tiếc nuối như vậy, anh chạm vào em làm gì?”

Không phải, Thời Trầm cảm thấy không thể hiểu được, anh khi nào suy nghĩ như vậy, hôn nhân trước kia thời gian được mấy ngày mà thôi, anh nơi nào tiếc nuối.

Thủy Thanh liền như vậy sinh khí, không nghĩ phản ứng anh, đẩy anh muốn đi vào, Thời Trầm giữ tay cô lại: “Không phải, vợ, em đây là làm gì? Chúng ta đều đã như vậy, em không muốn tiếp tục? Em phía dưới không phải còn ngứa sao? Em không phải còn chưa đã ghiền sao?”

Thủy Thanh hiện tại không muốn nhìn thấy anh, nhìn đến gương mặt kia của anh, liền nghĩ tới mấy chữ cẩu nam nhân, không muốn bị anh chạm vào.

Đẩy ra anh còn thở phì phì nói: “Anh đừng chạm vào em, nếu muốn, thì anh đi gặp cái người vợ trước kia đi, đàn ông đều không phải thứ tốt.”

Thời Trầm bị mắng như vậy, thật ra rất bất đắc dĩ, anh khi nào suy nghĩ như vậy?

Anh đều không có nghĩ tới, đã bị cô mắng như vậy.

Thời Trầm nhìn Thủy Thanh mặc quần áo đi ra ngoài, anh cũng hoảng loạn chạy nhanh mặc quần áo đi ra ngoài.

Thủy Thanh thật sự không cho chạm vào, còn phát ra tính tình, Thời Trầm một đường đi ra ngoài, Thủy Thanh vẫn tức giận, đi ra ngoài nằm ở trên giường, đem đèn tắt hết, Thời Trầm đi qua, Thủy Thanh chính là không phản ứng.

Thời Trầm cũng không muốn buông tay, liền nhất định phải ôm cô, cho dù cô kháng cự chính mình, cũng muốn ôm cô.

Thời Trầm cùng cô nói: “Vợ à, anh thật sự thích em, không có lừa em.”



Thời Trầm đã sớm thật lâu phía

trước thích Thủy Thanh, bởi vì Thủy Thanh thật sự quá xinh đẹp, lúc trước cô chưa gả chồng, là một cành hoa trong thôn.

Anh so với Thủy Thanh lớn hơn vài tuổi, nhìn Thủy Thanh lớn lên, vẫn luôn yên lặng thích cô, thường xuyên đi ngang qua nhà cô, chính là vì muốn nhìn lén, nghĩ chờ chính mình tích cóp đủ tiền lễ hỏi liền đến nhà cô cầu hôn.

Nghe nói các nhà gả con gái, đến phải có tiền mua một cái tủ lạnh, nếu không cho được, cũng đừng nghĩ cưới con gái nhà bọn.

Thời Trầm vẫn luôn nghèo, tham gia quân ngũ, thời điểm vừa mới bắt đầu căn bản không có bao nhiêu tiền, lúc sau thăng chức cũng chỉ được mấy chục đồng một tháng, muốn mua một cái tủ lạnh vẫn phải cố hết sức, mỗi tháng đều tích cóp tiền, nghĩ chính mình tích cóp đủ tiền liền đi tìm Thủy Thanh.

Nhưng không nghĩ tới xui xẻo như vậy, tiền còn chưa tích cóp đủ, Thủy Thanh liền cùng một chủ quản nhà xưởng kết hôn, nói là hai người nhìn vừa mắt, rất xứng đôi.

Anh vẫn luôn không có thổ lộ, Thủy Thanh không biết tâm ý của anh, chung quy vẫn là bỏ lỡ.

Thời Trầm ban đầu rất không cam lòng, muốn đi tìm Thủy Thanh, phát hiện Thủy Thanh cùng đối tượng của cô khá tốt, đối tượng của cô còn chở xe máy đón cô tan tầm.

Điều kiện thật sự không tồi, trong nhà người ta điều kiện tốt, lại là chủ quản nhà xưởng, anh chính là vì nghèo nên mới tham gia quân ngũ, Thủy Thanh đi theo anh chính là phải chịu khổ, còn không bằng đối tượng làm cô trải qua những ngày lành.

Thời Trầm nhìn Thủy Thanh kết hôn, liền từ bỏ, vừa vặn khi đó bà mối tới cửa nói giới thiệu đối tượng cho anh, còn nói người rất tốt.

Anh khi đó nghĩ, không có Thủy Thanh, sinh hoạt với ai cũng thế, thích hợp liền cùng nhau, anh cùng người ta kết hôn, cũng sẽ đối đãi tốt với họ.

Kết quả, vẫn là không có duyên phận.

Buổi tối kia anh có thể cưới Thủy Thanh, kích động ngủ không yên, vốn dĩ cho rằng bọn họ hai người cũng không có duyên phận, kết quả ai biết vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn là cùng Thủy Thanh kết hôn.

Thủy Thanh lúc trước hỏi qua anh, có ngại cô kết hôn lần hai không, anh nơi nào để ý, cao hứng còn không được đâu.



Thời điểm ngày hôm sau Thủy Thanh tỉnh lại cảm giác có chút kỳ quái.

Loại cảm giác này thật giống như có người ở phía dưới liếʍ huyệt cho cô, loại cảm giác này thật sự quá chân thật, Thủy Thanh còn tưởng rằng chính mình gặp mộng xuân, phía dưới quá ngứa.

Thủy Thanh bị liếʍ tỉnh lại, nhìn cái đầu chôn ở giữa hai chân đang liếʍ bức cô, cô xác định, không phải mộng xuân, là Thời Trầm, sáng sớm liền chôn ở giữa hai chân liếʍ huyệt cho cô.

Thủy Thanh kẹp chân: “Anh… Anh làm gì? Sáng sớm tinh mơ liền tới liếʍ… Ngô…”