Chương 29

CHƯƠNG 29:Ở PHÒNG TẮM NGỒI TRÊN GHẾ ĐƯA LƯNG VỀ PHÍA ANH+ THỦY THANH ĂN DẤM VỚI VỢ TRƯỚC CỦA ANH, HỎI ANH THÍCH THAO VỢ TRƯỚC KHÔNG?

Thủy Thanh cảm thấy anh thật là có thể lăn lộn, vừa rồi đều đã làm một lần, hiện tại còn muốn làm.

Tay anh rất không an phận niết núʍ ѵú cô, làm cho tiểu huyệt Thủy Thanh đều ngứa, hận không thể để anh làm thêm một lần.

Thời Trầm dường như muốn tra tấn cô, vẫn luôn xoa núʍ ѵú, đem núʍ ѵú làm cho đứng thẳng, nhưng lại không chơi cái khác.

Thủy Thanh ngoan ngoãn cho anh vuốt, cô tắm cho anh, thời điểm muốn rửa sạch cây đồ vật kia, liền bắt lấy dươиɠ ѵậŧ anh lau.

Thời Trầm nơi này cũng thực mẫn cảm, bị Thủy Thanh sờ như vậy, cứng đến lợi hại, Thủy Thanh đem khăn lông ở trên tay lau dươиɠ ѵậŧ cho anh.

Vẫn luôn cọ xát căn đồ vật này, căn đồ vật mẫn cảm như bị Thủy Thanh tra tấn, lại cứng, đặc biệt dữ tợn.

Thủy Thanh hỏi anh: “Như vậy liền cứng?”

Thời Trầm xoa núʍ ѵú, dùng sức xoa, Thủy Thanh thấy thế, ghé vào trên vách tường, thân thể bắt được dươиɠ ѵậŧ Thời Trầm, đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào bên trong tiểu huyệt.

Tiểu huyệt mới vừa bị thao mở, còn chưa có khép lại, cho nên trực tiếp cắm vào, vẫn rất bôi trơn, bên trong đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙, tay Thời Trầm không tiện, Thủy Thanh liền đỡ bức tường, lấy căn đồ vật cắm vào.

Cô kẹp dươиɠ ѵậŧ Thời Trầm, sợ dươиɠ ѵậŧ anh tuột ra, cho nên gắt gao kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ.

Thời Trầm nhìn thoáng qua một bên có cái ghế nhựa, như vậy cũng phiền toái, anh ấn mông Thủy Thanh, anh ngồi ở ghế trên, sau khi ngồi xuống, lột mông Thủy Thanh ra, đối diện dươиɠ ѵậŧ anh cắm đi xuống.

Trực tiếp ngồi lên, so với đứng như vừa rồi thoải mái hơn, Thủy Thanh ngồi vặn eo, nâng mông lên lại ngồi xuống, nâng lên tới lặp lại vài lần thọc vào rút ra.

Thời Trầm một tay đè lại hông Thủy Thanh, để cô ngồi chuẩn xác, hàm chứa dươиɠ ѵậŧ anh.

Nói chuyện tắm rửa hai người không có chuyên tâm, tay Thủy Thanh đỡ vách tường, ngồi lên dươиɠ ѵậŧ phía dưới, sợ chính mình rơi xuống.

Đột nhiên có người tới tìm Thời Trầm.

Nhà ở nông thôn chính là như vậy, bên ngoài có cái sân không khóa, muốn tới tìm người liền trực tiếp vào được, người nọ người quen của Thời Trầm, tới tìm anh mượn chút đồ.

Phòng tắm rửa ở bên ngoài, không có cửa, cũng chỉ có một cái mành che khuất.

Thủy Thanh thoải mái vừa định kêu ra, liền nghe được có người gọi: “Thời Trầm, cậu ở đâu? Anh nghe nói cậu đã trở lại, chị dâu hỏi nhà cậu còn trứng gà không, nhà của chúng ta nấu cơm cần trứng gà, tới mượn nhà cậu, em dâu đâu?”

Nghe được lời này Thủy Thanh kẹp chặt bức, sợ hãi nhìn Thời Trầm, không dám phát ra âm thanh, không biết như thế nào đột nhiên có người tới, Thời Trầm sợ anh ấy tìm mình, đè lại mông Thủy Thanh hồi phục nói: “Ở trong phòng bếp, anh tìm là được, em đang tắm không có thuận tiện.”

Thủy Thanh còn tiếp tục thọc vào rút ra căn đồ vật của anh, chẳng sợ bên ngoài có người cũng không ngừng lại, đè lại căn đồ vật của anh chậm rãi thọc vào rút ra, người đi vào, không có nghe được thanh âm.

Người nọ đi vào tìm trứng gà ở phòng bếp, thấy được trứng gà, cầm ra, thấy Thời Trần còn đang tắm nói: “Cậu như thế nào tắm lâu như vậy, em dâu đâu? Như thế nào không có nhìn thấy, đi nơi nào?”

Ở chỗ này cùng nhau tắm uyên ương, Thời Trầm tìm cái cớ có lệ nói: “Đi ra ngoài, còn chưa có trở về.”

Nghe được lời này người nọ mắt thấy không ở đó, tâm tư bát quái, hỏi Thời Trầm: “Em dâu không ở đây, cậu cùng anh nói, lần này thảo vợ như thế nào? Được không? So với vợ trước thế nào? Vợ trước của em tốt hay là vợ mới tốt hơn?”

Thời Trầm cũng không biết người này có phải muốn hại anh hay không, hỏi cái này, Thủy Thanh ở trước mặt anh, cô đều nghe được, so sánh với vợ trước, anh nói gì cũng sai.

Nghĩ như vậy, Thủy Thanh quả nhiên thay đổi sắc mặt, cô cũng tò mò nhìn Thời Trầm, cũng muốn biết vợ trước anh tốt hay là mình tốt?

Thời Trầm nhìn đôi mắt Thủy Thanh, một bộ dạng cảnh cáo nhìn anh, này nếu là không nói tốt, anh sẽ chết.

Thời Trầm thành thật trả lời: “Cái này, em thích Thủy Thanh.”

Nghe được lời này người kia cười hắc hắc: “Đã biết, Thủy Thanh tương đối xinh đẹp, trong thôn chính là không ít nam nhân thích, chẳng qua ghét bỏ em ấy mệnh không tốt, nhìn hai người tốt như vậy anh cũng yên tâm, phải đối xử tốt với người ta đó.” Thời Trầm muốn anh ấy mau chóng rời đi, nếu còn tiếp tục hỏi, cũng không biết sẽ hỏi cái gì, anh đều sợ đắc tội vợ mình.

Thời Trầm tuy rằng vừa rồi trả lời êm tai, nhưng Thủy Thanh đã sinh khí, trong khoảng thời gian này, đều phải để anh quên cái người vợ trước.

Phía trước nghĩ như vậy Thủy Thanh liền ghen tị.

Sau khi Thời Trầm thấy người đó đi rồi, một tay ấn mông Thủy Thanh, muốn tiếp tục, nhưng Thủy Thanh không cho, liền như vậy rời khỏi dươиɠ ѵậŧ Thời Trầm, cứ như vậy mà rút ra, cũng mặc kệ phía dưới trống không .

Thời Trầm nhìn cô sửng sốt, Thủy Thanh xoay người, nắm lấy căn đồ vật của Thời Trầm hỏi anh: “Là bức của vợ trước thao tốt hay bức của em thao tốt? Anh thích bức của vợ trước hay vẫn là thích bức của em?”

Lời này hỏi ra Thời Trầm cũng là dở khóc dở cười, anh muốn cắm vào, nhưng Thủy Thanh chính là không cho: “Anh trả lời em trước, bằng không em cho anh cắm vào.”