Làm Ấm Giường Cho Tổng Giám Đốc

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một câu chuyện tình tưởng rất tốt đẹp nhưng lại hóa ra là bi kịch đối với cả hai... Cô tên Liên Ngữ, có khuôn mặt đáng yêu, là bảo bối của gia đình. Cô chưa biết yêu, không phải vì cô không muốn, cũng …
Xem Thêm

"Được, cậu yên tâm mà xử lý đi." Thượng Thiên Dương cũng không hỏi nhiều "Có việc gì gọi điện cho tớ."

"Ừ." Tất Ngôn cúp điện thoại, thả lỏng bản thân.

Aiz, với cô ấy phải làm như thế nào mới là tốt đây?

Trong lúc Liên Ngữ nhận được sự cho phép của anh, tiếp tục sống trong nhà anh, mà Tất Ngôn cũng không đuổi cô đi, cũng không can thiệp vào việc cô làm, cô muốn làm gì thì tùy.

Một ngày, Liên Ngữ đi chợ mua rau xanh, lại nhẹ nhàng ca hát từ chợ trở về đây, lấy ra chìa khóa đang chuẩn bị mở cửa thì phát hiện cửa đã mở.

Cô cảnh giác đẩy cửa đi vào, nhìn chung quanh một chút "Không có người?"

"Em lén lút làm gì?" Giọng nói của Tất Ngôn đột nhiên xuất hiện.

"Anh đã trở lại." Liên Ngữ xoay người vừa nhìn thấy anh, trong lòng thả lỏng. "Em thấy cửa mở, tưởng có trộm."

"Cho nên sao?" Anh nhíu mày giỏ rau xanh của cô "Lấy rau xanh làm vũ khí?"

Cô sao có thể ngây thơ như thế, nếu thật là gặp người xấu, chẳng lẽ cái này sẽ giúp cô ấy đánh gục người xấu sao?

"Em... không nghĩ nhiều như vậy, sợ kẻ trộm vào trộm đồ đạc, cho nên mới..." Liên Ngữ cúi đầu nhỏ giọng giải thích "Thực xin lỗi, anh đừng tức giận."

"Chẳng lẽ thầy giáo không dạy em gặp người xấu chuyện đầu tiên nên làm là phải báo cảnh sát, chứ không phải đi chịu chết sao?" Tất Ngôn vừa nghĩ tới chuyện về sau cô có thể gặp lại tình huống như vậy mà còn liều lĩnh thế này thì tức giận ngút trời.

"Sẽ không, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa." Cô giơ tay đảm bảo, cười sáng lạn, anh vẫn rất quan tâm cô.

"Đi vào ăn cơm." Anh áp chết tất cả cảm xúc, nói với cô xong liền xoay người đi vào phòng bếp.

"Nhưng mà còn chưa nấu cơm." Đi theo phía sau anh Liên Ngữ buồn bực nói.

"Ngồi đi." Tất Ngôn ra lệnh nói.

Liên Ngữ vội vàng đem đồ đạc cất kỹ, sau đó nghe lời ngồi xuống.

Lát sau, Tất Ngôn đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng hai đĩa cơm rang.

"Cơm rang trứng." Liên Ngữ ngạc nhiên kêu lên "Hôm nay anh về sớm như vậy là muốn làm cơm cho em ăn sao?"

"Không phải cho em, là cho chúng ta." Anh tránh nặng tìm nhẹ, đem đĩa cơm để trước mặt cô "Nhanh ăn đi."

"Ừ." Tuy rằng anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Liên Ngữ vui vẻ ăn từng miếng cơm rang trứng anh làm, hương vị đã lâu không được thưởng thức khiến cô cảm thấy thỏa mãn, giống như hưởng thụ sơn hào hải vị.

Tất Ngôn không nói chuyện tự ăn cơm của mình, trong lòng mâu thuẫn rối rắm, nhưng mà nhìn bộ dáng thỏa mãn cười khanh khách của cô, trong lòng cũng vui theo.

Anh không nên tiếp tục dây dưa với cô, còn như vậy sẽ chỉ làm chính mình hãm càng ngày càng sâu thôi, cuối cùng không thể tự kiềm chế được.

Sau một giờ ăn cơm với cô, rốt cục anh đã mở miệng: "Em đi đi, về nhà đi thôi."

"Anh muốn đuổi em đi?" Chiếc thìa trên tay rớt xuống, tiếng vang lanh lảnh quanh quẩn ở nhà ăn, không phải anh đã ngầm đồng ý cho cô ở lại sao?

"Vì sao?"

"Vài ngày sau, anh sẽ quay về Mỹ." Tất Ngôn tàn nhẫn quyết tâm nói: "Cho nên em không cần phải ở lại đây."

"Anh... phải đi?" Tâm tình vui sướиɠ nhất thời biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, anh phải đi.

"Phải, chuyện ở văn phòng bên này đã bàn giao cho người khác rồi, về sau anh sẽ không quay trở lại đây nữa." Tất Ngôn xem nhẹ nước mắt của cô, nhẫn tâm nói.

"Không cần, anh không cần đi, được không?" Liên Ngữ không quan tâm anh sẽ tức giận, chạy tới ôm lấy anh, "Anh muốn như thế nào cũng được, chỉ cần anh đừng đi." Nước mắt ào ào tuôn ra, ướt đẫm áo sơ mi của anh, cũng ướt đẫm trái tim anh.

Tất Ngôn nhẫn tâm đẩy cô ra, không cho cô chạm vào chính mình, sợ bản thân sẽ mềm lòng.

“Liên Ngữ, em nhất định phải như vậy sao? Đủ rồi, về nhà đi.”

“Hu hu…” Liên Ngữ ngồi cạnh khóc lớn.

“Đáng chết, tại sao em muốn như vậy?” Rốt cuộc Tất Ngôn không nhịn được kéo cô ra, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô.

Dường như lý trí của anh đã bay xa rồi, bây giờ chỉ còn lại đôi môi mềm mại và cô gái dịu dàng trong vòng tay.

“Tất Ngôn……..” Níu chặt áo anh, cô không nhịn được gọi tên anh.

Tiếng gọi này như chậu nước lạnh dội lên đầu Tất Ngôn, làm anh tỉnh táo lại, tất cả lý trí quay về.

“Căn nhà này anh đã định bán, bây giờ em có đi không cũng không quan trọng.” Nói xong, anh rời khỏi phòng ăn trở lại phòng mình.

Liên Ngữ ngây ngốc khuỵu xuống tại chỗ.

Tại sao anh lại tuyệt tình như vậy, không cho cô cơ hội nào!

Thời gian vẫn vô tình trôi qua, cho dù Liên Ngữ có cầu xin ông trời thế nào, cuối cùng cô vẫn không giữ được Tất Ngôn.

Mới sáng sớm, cô đã đứng trước cửa phòng anh, cô muốn ghi nhớ khuôn mặt anh thật kĩ.

“Cần em giúp không?” Liên Ngữ khó khăn mở miệng, không hề muốn nói oạau này chút nào.

“Không cần.” Tất Ngôn nắm chặt tay mới có thể đè nén được ham muốn ôm lấy cô.

Sau khi Tất Ngôn thu xếp quần áo xong, anh liền xách va li đi ra.

Liên Ngữ vội vàng nói, “Em làm bữa sáng rồi, anh ăn đi, được không?”

Muốn ở cùng anh phút giây cuối cùng, cô tha thiết nhìn anh, hy vọng anh đồng ý.

“Không ăn.” Muốn chia tay phải rõ ràng, không thể để mình mềm lòng nữa, “Về nhà đi, sau này hãy chăm sóc mình thật tốt.”

Đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, anh ra khỏi phòng, khom lưng ngồi vào xe.

Nước mắt lập tức dâng lên, giống như nhớ ra gì đó, Liên Ngữ chạy như điên về phòng, lấy ra mô hình căn phòng, cô không để ý phải đi giày , cứ như vậy chạy chân không ra ngoài .

“ Tất Ngôn …” Cô đuổi theo xe gọi to tên Tất Ngôn .

“ Tất Ngôn !” Liên Ngữ dùng hết lực kêu lớn .

Lảo đảo một cái , cô ngã nhào trên đất , mô hình rơi ra khỏi tay , “ Tất Ngôn … Đùng đi , đừng đi mà …”

Nước mắt che mờ hai mắt cô , tay và đầu gối cô chảy máu , không để ý cơn đau này , cô bò đến chỗ mô hình bị rơi .

“ Hu hu … Tất Ngôn … Hu hu …” Liên Ngũ cầm mô hình bị hỏng , ngồi dưới đau đớn khóc đến mức làm cho người ta quặn đau .

Mà ở trong xe , tài xế thấy anh luôn nhìn lại phía sau , “ Anh à , anh không sao chứ ?”

“ Không sao .” Hình như anh nghe thấy tiếng Liên Ngữ vừa khóc vừa gọi anh , tiếng khóc buồn bã này quanh quẩn bên tai anh không dứt .

Anh Tiểu phẫn , sau này lớn lên em lấy anh được không ?...

Câu nói này như thần chú , tiếng nói trẻ con của Liên Ngữ vang lên bên tai anh , đầu óc anh giống như cảnh sắc bên ngoài , thoáng qua hình ảnh họ chung sống với nhau .

Thật sự anh có thể buông tay cô như vậy sao ?

Đi lần này thì mãi mãi không thể thấy cô , tiểu thiên sứ mà anh nhớ nhung đã lâu , anh thật sự bỏ được sao ?

“ Anh à , đến rồi .” Tài xế nhắc nhở .

Tất Ngôn giật mình nhìn dòng người đi lại trong sân bay , vô số người đi qua trước mặt anh nhưng không có ai là người yêu của anh .

Một khi anh bước vào sân bay , cuộc đời này không thể yêu ai nữa , như vậy nửa đời sau anh như cái xác không hồn , không có ý nghĩa !

Anh thật sự muốn như vậy ư ?

Bỗng dưng , Tất Ngôn quay đầu nói lớn : “ Tài xế , quay lại !”

Nháy mắt chiếc xe đi mất …

“ Tiểu Ngữ ?” Tất Ngôn chạy từ sân bay về nhà , vừa về đến cửa đã bắt đầu gọi: “ Tiểu Ngữ …”

Tất Ngôn tìm tất cả các phòng , cuối cùng ở căn phòng sau vườn hoa thấy Liên Ngữ nằm bất tỉnh .

“ Tiểu Ngữ !” Thấy như vậy tim anh như ngừng đập , xông tới ôm lấy cô chạy ra ngoài , “ Tiểu Ngữ , đừng làm anh sợ .”

Thêm Bình Luận