Lạc Trường An vẫn yên tĩnh ngồi bên cạnh âm thầm quan sát, đột nhiên nàng lên tiếng.
"Nương nương, Trần Thái y cũng đã nói người nên tĩnh dưỡng. Thần nữ thiết nghĩ nương nương nên hồi cung nghỉ ngơi. Bên ngoài thật sự có quá nhiều sự cố rồi."
Vừa dứt lời thì Lạc Trường An quay sang bên cạnh: "Làm phiền Thiển Lan cô cô đưa nương nương về cung, ta sẽ ở chỗ này chờ cô cô."
Thấy Lưu Tần vẫn còn ngây người không trả lời, Lạc Trường An mỉm cười.
"Nương nương, thần nữ có câu này không biết nương nương có muốn nghe không?"
Lưu Tần ngạc nhiên. Nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn thiếu nữ bên cạnh.
"Thần nữ nghĩ sau khi về cung nương nương nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần phải suốt ngày chạy ra ngoài làm gì. Sự bình an của nương nương chính là phúc phần của tất cả mọi người."
"Lạc Trường An, ngươi nói như vậy là có ý gì?"
Lưu tần nhíu mày, giọng nói ngầm chứa sự tức giận.
"Thần nữ có ý tốt, chỉ hy vọng nương nương được bình an."
Lạc Trường An đứng dậy hành lễ, ý muốn tiễn người.
Thiển Lan cũng nhanh chóng tiến lại gần hai vị chủ tử: "Lưu Tần nương nương, nô tỳ hộ tống người trở về cung. Thân thể nương nương là vàng là ngọc, nếu để cho Thái hậu biết được nương nương không biết quý trọng thân thể mình như thế nhất định sẽ rất đau lòng."
Lưu Tần hừ lạnh đứng dậy.
Nàng ta nhanh chân bước thẳng ra ngoài, bóng lưng thẳng tắp không hề quay đầu.
Lạc Trường An nhìn bọn họ ngày một xa. Thần sắc nàng bình đạm như nước nhưng trong lòng lại âm thầm gợn sóng.
Mỗi người trong hoàng cung này đều khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, cực kỳ bất an…
Thôi bỏ đi! Dù sao cũng chưa liên quan đến nàng.
Lạc Trường An lại xoay người ngồi xuống bàn đá. Nàng thất thần ngắm nhìn hàng cây xanh mát xung quanh.
Chỉ trong giây lát tâm tình xấu ấy đã được làn gió mát và cảnh sắc thanh bình nơi đây xoa dịu.
Lạc Trường An thưởng trà một lát thì ngẩn người trong Quỳnh Lung đình. Tâm trí bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cánh hoa rơi tản mạn như cơn gió mùa thu năm ấy.
Thật lòng nàng ước mong lúc này đây có thể trở về ngày đó. Ngày mà có nắng dịu mây xanh, ngày có hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ đất trời, có giấc mộng xuân thì tinh khôi thuần khiết.
Và có cả hắn cùng nàng. Là bọn họ của năm tháng vô tư yên bình nhất.
Chỉ tiếc, tình cảm con người tựa dòng nước đã đi qua thì vĩnh viễn không thể quay trở lại. Vẫn là cánh hoa này, vẫn rực rỡ dưới ánh sáng này hương thơm này nhưng nàng đã không còn là chính mình ngày trước.
Sơ tâm mềm mại đã bị phong ba gió bụi của thế gian vuốt nhọn. Kiếp trước hay kiếp này cũng không thể nào tìm lại được thứ cảm xúc xao xuyến ngày ấy.
Lạc Trường An đã không còn dám cầu mong một đời phồn hoa tựa gấm. Nàng chỉ hy vọng có được một kiếp an nhiên cùng chàng đi qua bốn mùa hoa nở.
Chỉ là không biết ước vọng nhỏ bé của kiếp này có thể được thành toàn hay không?
Đôi mi Lạc Trường An rủ xuống che đi mọi buồn vui nhân thế. Bên tai vang lên giọng nói thiếu nữ từ nơi nào bỗng đánh thức giấc mơ của Lạc Trường An.
"Lạc tiểu thư."
Lạc Trường An ngờ ngợ. Giọng điệu này... sao nàng nghe quen quen thế nhỉ?
Bỗng nhiên nàng có linh cảm chẳng lành. Vừa quay đầu, bàn tay nắm chung trà liền run lên.
Đời này của nàng có lẽ xung khắc với hoàng cung Lương triều mất rồi. Không biết sau này mỗi sáng khi thức giấc nàng có cần phải xem giờ hoàng đạo để xuất hành hay không nữa?
Nếu không vì sao vừa mới tiễn một tôn thần này thì một tôn thần khác lại đến chứ?
Lạc Trường An đứng dậy hành lễ đơn giản. Đôi lúc nàng thật sự tức chết với những thứ lễ nghi này.
"Thần nữ Lạc Trường An tham kiến Ngũ Công chúa."
Ngũ Công chúa khoác trên người một bộ trang phục hoa lệ màu hồng phấn. Trên đầu nàng ta lung linh ánh vàng, nhìn vào có vẻ không phù hợp với độ tuổi mười bốn nhưng lại thể hiện được thân phận Công chúa tôn quý.
Chỉ là, vàng đến cuối cùng vẫn là vật dung tục mà thôi.
Lạc Trường An vốn không cần chờ Ngũ Công chúa nói hai từ "miễn lễ".
Nàng đứng đối diện với Ngũ Công chúa mỉm cười dịu dàng, nụ cười khiến cho Ngũ Công chúa cảm thấy vô cùng chói mắt.