Chương 17: Nương nương thứ tội (1)

Một tay Lạc Trường An đỡ sau eo Lưu Tần, một tay còn lại nắm chặt lấy cánh tay ngọc ngà của nàng ấy.

Khoảnh khắc vừa rồi khiến sống lưng Lạc Trường An lạnh toát. Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong tích tắc.

Lạc Trường An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Nàng nhìn sang Lưu Tần thì thấy sắc mặt nàng ta cũng trắng bệch. Bàn tay đang bấu chặt vào tay Lạc Trường An đang run rẩy.

Tên thái giám theo hầu ban đầu đã té chỏng gọng.

Hắn vừa nhìn thấy Lưu Tần không có việc gì thì thở phào như mới trở về từ cõi chết. Tên thái giám nhanh chóng lồm cồm bò dậy quỳ rạp dưới đất.

"Nương nương tha tội, nương nương tha tội."

Lạc Trường An rũ mắt nhìn bậc sàn gỗ dưới chân: "Nương nương, thần đỡ người vào bên trong trước."

Sau, nàng quay sang nói với Thiển Lan.

"Làm phiền Thiển Lan cô cô mời Thái y đến kiểm tra cho nương nương, sẵn đó đem thêm chút canh ninh thần tới giúp nương nương bình tâm."

Vừa nghe đến hai chữ "Thái y", Lưu Tần liền gấp gáp.

"Gọi Trần Thái y giúp bổn cung, ngày thường đều do ông ấy chẩn mạch cho ta. Ông ấy là người hiểu rõ nhất."

Thiển Lan gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

Vừa nãy Thiển Lan đứng phía sau lưng Lạc Trường An, tim nàng xém chút cũng đã lọt ra ngoài. Cũng may là Lạc Tam tiểu thư nhanh nhẹn nếu không nàng cũng không biết làm sao hồi báo với Thái hậu.

Lưu Tần ngồi trong lương đình một lát vẫn chưa thể hồi tỉnh sau sự việc vừa rồi. Hai hàng mi Lưu Tần nhấp nháy thể hiện rõ sự bất an.

Suýt chút nữa, chỉ một chút nữa thôi!

Liếc mắt thấy tên thái giám đang dập đầu nãy giờ, Lưu Tần liền nổi nóng. Nàng ta nắm lấy chung trà trên bàn ném thẳng vào người hắn.

Mảnh vỡ tung toé mang theo âm thanh chói tai vang lên nhưng tên thái giám vẫn không chút động đậy.

Thật ra là do hắn không dám tránh né.

"Mắt ngươi bị chó ăn rồi hả? Chỉ có chút việc mà làm cũng không xong. Nếu không có Lạc tiểu thư giúp đỡ thì e rằng bổn cung đã té mất mạng rồi. Bổn cung mà xảy ra mệnh hệ gì thì mười đời chó nhà ngươi cũng không gánh nổi đâu."

"Là lỗi của nô tài! Là nô tài ngu dốt, nô tài vô dụng! Mong nương nương thứ tội! Mong nương nương thứ tội!"

Tròng mắt tên thái giám chuyển động, hắn không ngừng dập đầu nhận lỗi.

Lưu Tần lại ném thêm một chung trà nữa.

Lần này đã trúng vào đầu hắn ta. Máu tươi chảy từ trán dọc theo gò má rơi xuống đất.

"Cút về cung Tuy Hoà đi. Đừng để bổn cung nhìn thấy ngươi thêm chướng mắt."

"Tạ nương nương khai ân, tạ nương nương khai ân! Tạ ân Lạc tiểu thư, tạ ân Lạc tiểu thư!"

Tên thái giám vừa đi không bao lâu thì Thiển Lan quay về cùng với một nam nhân trung niên.

Hắn chính là Trần Thái y mà Lưu Tần nhắc tới.

"Hạ thần Trần Lâm tham kiến nương nương."

"Đứng lên đi."

Trần Thái y đã được Thiển Lan kể lại hết ngọn ngành sự việc. Hắn không hỏi nhiều nữa mà nhanh chóng đặt hòm thuốc lên bàn, lấy ra một cái gối nhỏ chờ Lưu Tần đặt tay lên rồi bắt mạch.

Một lát sau, Trần Thái y buông tay rồi bẩm: "Hồi nương nương, long thai không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ là nương nương vừa bị trượt chân nên tinh thần vẫn còn kinh động chưa dứt. Theo thần nương nương nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều hơn."

"Bổn cung hiểu rồi."

Lưu Tần gật đầu. Sắc mặt nàng đầy mệt mỏi.

Trần Thái y dọn dẹp đồ đạc của mình. Sau ông lại ôm quyền hướng đến Lưu Tần.

"Nương nương, bây giờ là thời điểm quan trọng, mong nương nương làm mọi việc đều phải cẩn thận. Một chút sai sót là vạn kiếp bất phục."

Lạc Trường An thấy hàng mi Lưu Tần rung lên, nàng ta đáp: "Bổn cung đã biết, ngươi lui xuống trước đi."