Chương 21.4

Khương Điềm Điềm nhanh chóng hiểu được mình đang đưa ra một câu hỏi khó, cô mở miệng hít một hơi bảo: “Được rồi, không uống, đi thôi anh.”

Trần Thanh Phong:

Khương Điềm Điềm: “Em ổn mà.”

Trần Thanh Phong giữ chặt bàn tay cô nói: “Chúng mình đến tiệm cơm quốc doanh ăn chút gì đó đi, bên kia chắc bọn họ cũng có thứ gì để uống.”

Thật ra cả đoạn đường đi một ngụm nước cũng không uống, cho dù là Trần Thanh Phong cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Nếu là hồi trước, anh nghèo muốn chết, hiển nhiên sẽ không suy nghĩ đến nơi như tiệm cơm quốc doanh này. Nhưng hôm nay thì khác.

Tôi của hôm nay đã không phải là tôi của hôm qua nữa rồi.

“Đi, đi ăn cơm.”

Khương Điềm Điềm: “Vâng!”

Trần Thanh Phong dù học cấp ba trong huyện, nhưng anh cũng chưa từng tới tiệm cơm quốc doanh lần nào, dù sao điều kiện gia đình cũng bày ra trước mắt, nhà bọn họ ở đại đội Bội Thu coi như không tệ, nhưng không thể so với gia đình công nhân trong thành phố. Chỉ cần nhìn vào quần áo là có thể thấy được sự khác biệt.

Tuy nói đều có mụn vá, nhưng một miếng vá với tám miếng vá vẫn khác nhau một trời một vực.

Trần Thanh Phong: “Huyện thành khá phồn hoa, xung quanh mấy con phố này có tiệm cơm quốc doanh, Cung Tiêu Xã, ngân hàng, còn có cửa hàng thực phẩm phụ* ở đây nữa.”

(*Phân loại thực phẩm chính-phụ dựa vào văn hóa vùng miền khác nhau. Ở những nơi lấy tinh bột làm món chính thì cá thịt rau dưa trái cây sẽ là món phụ.)

Anh vừa đi vừa giới thiệu, mặc dù mấy cái này hình như không có liên quan gì tới bọn họ, nhưng cũng đã đến rồi, đương nhiên phải cố gắng giới thiệu một chút chứ. Khương Điềm Điềm liếc mắt nhìn qua, tuy bảo là huyện lị nhưng trông thật sự còn không bằng du lịch nghỉ dưỡng dưới nông thôn trước khi cô xuyên qua nữa.

Có điều dù là như thế thì cũng không thể ngăn Khương Điềm Điềm tung tăng nhảy nhót.

Tâm tình cô thật ra không tệ chút nào.

Có đôi khi, hoàn cảnh có tốt hay không cũng không quan trọng. Quan trọng chính là người có thoải mái hay không.

Cô đi theo Trần Thanh Phong, hí ha hí hửng hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, bày ra vẻ đúng là đồ nhà quê mới lên thành phố chưa từng thấy sự đời. So với đời sau ô tô đi đầy đường, nơi đây một chiếc xe cũng không có, thỉnh thoảng có thể thấy mấy người lái xe đạp, đầu cũng ngẩng lên cao cao. Giống như đang đắc ý lắm.