Chương 21.3

Cô cười hì hì hỏi: “Vậy lúc anh đi học thì trong lớp có con gái xinh không?”

Cô vừa hỏi xong, lập tức nhìn chằm chằm Trần Thanh Phong với ánh mắt có thể gϊếŧ người. Có khả năng hễ anh nói ra câu nào hơi không vừa ý là cô sẽ nóng nảy cắn người ngay đấy. Đúng vậy, cô là bé có máu ghen đó nha.

“Nói coi nói coi.” Tay Khương Điềm Điềm đấm nhẹ.

Trần Thanh Phong: “Anh cũng không có ấn tượng gì, trong lớp không được mấy học sinh nữ, anh cũng quên hết tên, bộ dáng thế nào rồi.”

Khương Điềm Điềm nhếch khóe miệng, mắt to phát sáng: “... À.”

Trần Thanh Phong bật cười: “Bé ghen tuông.”

Khương Điềm Điềm: “Anh nói xấu em kìa!”

“Không phải, đây không phải nói xấu.”

“Chính nó mà.”

Hai người anh một lời em một câu, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, có điều tới công xã, Khương Điềm Điềm vẫn có hơi mệt, cô nói: “Bọn mình bắt xe ở đâu?”

Trần Thanh Phong quen cửa quen nẻo, anh dắt Khương Điềm Điềm đi vào bến xe, xe còn chưa ngồi hết chỗ, hiện tại không có nhiều người đi tới huyện lắm, 5 xu một tấm vé, ở thời đại này cũng không coi là rẻ. Hai người tìm chỗ cạnh nhau ngồi xuống, Trần Thanh Phong nói: “Nếu em thấy không thoải mái thì mở cửa sổ ra he hé một chút.”

Khương Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”

Cô đương nhiên không hề say xe, nhưng nghĩ tới đây chính là đường xá thập niên 60 thì cô lại không dám nói chắc chắn bản thân sẽ không say xe.

Lại qua một lúc lâu, hành khách trên xe nhiều hơn một chút, mặc dù không ngồi hết chỗ, nhưng tài xế đã bắt đầu khởi động. Xe cứ thế đột ngột xông ra ngoài. Giống như Khương Điềm Điềm nghĩ, đường xá thật không quá tốt. Tốc độ xe rõ ràng không hề nhanh chút nào, nhưng lại lắc lư vô cùng.

Đương nhiên cũng không say xe.

Nhưng cô không say xe thì không có nghĩa mọi người cũng thế. Phía sau có tiếng nôn mửa, trên xe bị bao phủ bởi đủ loại mùi vị. Khương Điềm Điềm lặng lẽ co người, nhẹ nhàng mở cửa sổ he hé ra một tý. Gió xuân thổi vào xua đi mùi chua khó chịu. Khương Điềm Điềm tự nhủ may mà bây giờ mùa xuân, nếu là mùa hè, e rằng mở cửa sổ cũng không có tác dụng gì. Cho nên là mùa hè thật sự không thể bắt xe đi đâu.

Xe chạy nửa tiếng, giữa bao xóc nảy và nôn mửa cuối cùng đã tới thị trấn, Trần Thanh Phong thấy Khương Điềm Điềm không chịu nổi thứ mùi này, kéo cô xuống xe nhanh chóng. Mùi vị khó ngửi khiến cô hơi buồn nôn, hít một hơi thật sâu nói: “Em muốn uống chút nước.”

Đương nhiên bây giờ cũng không phải là sau này, muốn là có thể tùy tiện

mua được trà sữa trên đường, đúng là hoàn toàn không có khả năng. Đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.