Bạch Thanh cúi đầu che dấu khuôn mặt đỏ bừng, sau đó mới nói nói: “Kêu tên của tôi là được rồi.”
Tần Duyên Đông nghe thấy vậy, động tác trên tay dừng lại, không thèm để ý nói:
“Vậy vì sao em hôm nay gọi tôi là lão công?”
Bạch Thanh, “……”
Cái này không phải đã giải thích rồi sao? Chẳng lẽ Tần Duyên Đông thật sự để ý xưng hô vẫn là nói hắn đối chính mình……
Bạch Thanh nghĩ đến loại khả năng này đột nhiên ngẩng đầu xem Tần Duyên Đông.
Tần Duyên Đông ánh mắt bắt đầu nghi hoặc.
“Thanh Thanh?”
Bạch Thanh, “???”
Tần Duyên Đông cũng không có há mồm, âm thanh này ở đâu ra?
Trong lúc Bạch Thanh đang còn thắc mắc, thấy Tần Duyên Đông mặt vô biểu tình nhìn về sau của cậu cách đó không xa.
Cậu theo tầm mắt của hắn thì thấy…… Tần Dịch Dương?
Bạch Thanh: “……” Thật là âm hồn không tan.
Bọn họ đã chọn nơi kín đáo rất rồi, vì cái gì Tần Dịch Dương còn có thể thấy bọn họ?
Mấu chốt là Tần Dịch Dương vì sao cũng đến nơi này?
Bạch Thanh sống không còn gì luyến tiếc nhìn Tần Dịch Dương hướng bọn họ bên này đi tới.
Tần Dịch Dương đi tới, cười đối với Bạch Thanh nói, “Thanh Thanh, thật sự là em.”
Bạch Thanh học Tần Duyên Đông mặt không cảm xúc.
Tần Dịch Dương thấy thế lại biến thành bộ dáng lễ phép đối với Tần Duyên Đông hô, “Chú Nhỏ.”
Tần Duyên Đông tuy rằng đối với đứa cháu này không mấy thân thiết, nhưng vẫn trả lời lại, sau đó thuận miệng hỏi, “Ngươi cũng đến đây ăn cơm?”
Tần Dịch Dương nghe thấy vậy có hơi mất tự nhiên một chút, anh ta đảo mắt nhìn xung quanh, “Nghe nói nhân viên ở công ty thường đến nơi này ăn trưa2.”
Bạch Thanh thấy hắn có bộ dạng này liền nhớ đến bàn bên cạch là của Giang Sơ Nhất, cậu nháy mắt liền minh bạch.
Trong truyện gốc Tần Dịch Dương cũng không có dễ dàng theo đuổi được Giang Sơ Nhất, mà là vẫn luôn thầm lặng ở bên cạnh, thỉnh thoảng trợ giúp cậu ta, cuối cùng Giang Sơ Nhất bị cảm động mới đáp ứng sự theo đuổi, bất quá khi Đường Thành đến nói chuyện đều kết thúc.
Bạch Thanh đột nhiên cảm thấy Tần Dịch Dương cũng là một nam phụ có số phận thảm.
Cậu cũng không muốn cùng Tần Dịch Dương lại chơi cái trò dù ta không thích ngươi nhưng cũng muốn quan tâm đế ngươi, cậu trực tiếp nói rõ, “Anh chắc đến tìm Giang Sơ Nhất.”
Dù sao nguyên chủ đã biết hắn thích Giang Sơ Nhất, cho nên cậu nói loại này lời nói cũng sẽ không khiến cho ai hoài nghi.
Tần Dịch Dương lại bởi vì lời này của cậu mà trên mặt hiện lên một chút áy náy, anh ta chạy nhanh đối Bạch Thanh giải thích nói, “Emkhông cần hiểu lầm, anh cùng Sơ Nhất thật sự không có gì.”
Bạch Thanh không muốn quan tân đến, mà là nói thẳng nói, “Cậu ta ở bàn cách vách.”
Tần Dịch Dương đại khái đã biết Giang Sơ Nhất ngồi chỗ nào, bằng không anh ta cũng sẽ không chắc chắn đi đến hướng này, chỉ là anh ta không nghĩ tới Giang Sơ Nhất sẽ ngồi cách vách bàn Bạch Thanh, Anh ta sắc mặt có chút kinh ngạc, tầm mắt cầm lòng không đậu hướng bàn bên kia nhìn một cái.
Nơi này cách âm cũng không kém như Bạch Thanh nghĩ, ít nhất khi bọn họ nói chuyện ở mức độ bình thường, thì bên kia cũng không nghe rõ ràng lắm, hồi nảy Giang Sơ Nhất cùng Đường Thành cãi nhau lớn tiếng, bọn họ mới nghe thấy được nội dung nói chuyện, nhưng cách đến xa hơn một chút một chút lại không nghe được thanh nữa.
Cho nên cách vách Giang Sơ Nhất lúc này đối mặt với một bàn hỗn độn, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, căn bản không biết tình huống bên này của Bạch Thanh, mà Tần Dịch Dương nhìn xuyên qua cũng không thấy rõ dáng người bên kia.
Anh ta để lộ ra một tia lo lắng cùng rối rắm, giống như không biết nên đi hay ở.
Bạch Thanh kéo nhẫn cưới của Tần Duyên Đông đeo ở tay, sau đó đem tay hai người nắm lại, đối với Tần Dịch Dương lộ ra kia một đôi nhẫn cặp, thập phần nghiêm túc đối anh ta nói: “Tôi hiện tại cùng chú nhỏ của anh kết hôn, chuyện của tôi sau này sẽ có chồng tôi sắp xếp, cho nên anh sau này không cần như trước kia lo lắng cho tôi nữa đâu.”
Cậu nói xong nhìn vẻ mặt không thể tin tưởng Tần Dịch Dương, lại nhẹ nhàng bâng quơ bổ sung một câu:
“Còn có, anh sau này đừng kêu tôi là Thanh Thanh, tôi hiện tại đã là thím của anh, anh kêu như vậy không thích hợp cho lắm.”
Tần Duyên Đông từ đầu tới đuôi cũng chưa nói chuyện, khi Bạch Thanh nắm lấy tay hắn cũng muốn xem rốt cuộc là cậu muốn bày trò gì, nghe được Bạch Thanh nói những lời này, lại nhìn cháu trai của mình thần sắc ngây dại, đôi mày của hắn nhíu một chút, sau đó nắm lấy tay Bạch Thanh nói, “Đúng vậy, về sau ngươi phải kêu là thím nhỏ.”
Đối mặt như vậy hai người họ phối hợp như vậy, Tần Dịch Dương ngốc lăng lăng kêu một tiếng “Thím nhỏ”.
“ừm!” Bạch Thanh cười tủm tỉm đáp lại, chỉ cảm thấy tâm trạng thoải mái, xuyên qua tới nay đủ loại áp lực nhưng nghe được hai từ này tựa như đã bay đi hết.
Rốt cuộc trong truyện gốc nguyên chủ không bao giờ đem mình ở vị trí Thím nhỏ của Tần Dịch Dương, mà Tần Dịch Dương bởi vì nguyên chủ như vậy nên tự nhiên xem nhẹ thân phận này, mà Bạch Thanh cùng Tần Duyên Đông trước mắt Tần Dịch Dương khẳng định cường điệu thân phận này, phảng phất tạo dựng một hàng rào vô hình giữa cả hai, cậu cùng Tần Dịch Dương mối quan hệ giữa trưởng bối và hậu bối trong nhà, bọn họ sẽ không phát sinh những tình huống có trong sách, cậu cũng sẽ không trải qua kết cục giống trong nguyên tác.
Cậu đáp lại tiếng này xong liền thấy người phục vụ bưng đồ ăn đang đi qua hướng này, liền kéo Tần Duyên Đông ngồi xuống, sau đó đối với kẻ ngốc Tần Dịch Dương không lưu tình chút nào nói, “Đây là tôi cùng chú nhỏ của anh cùng nhau ăn cơm không mời thêm người khác, anh đi tìm người anh muốn tìm đi.”
Tần Dịch Dương biết nếu ở lại thì càng ngượng ngùng, khuôn mặt anh ta đỏ lên, lắp bắp nói, “Không…… Không cần, tôi…… Tôi đi trước.”
Nói xong lại trộm nhìn Bạch Thanh một cái sau đó chạy trối chết, cũng không đi tìm bàn Giang Sơ Nhất.cách vách
Anh ta không biết vì sao đột nhiên Bạch Thanh lại đối xử lạnh lùng với anh ta như thế, nhưng mà ngẫm lại lời cậu nói có chút đạo lý, cậu hiện tại là thím nhỏ của mình, chính mình kêu “Thanh Thanh” quả thực không thích hợp, nhưng bọn họ cùng nhau lớn lên, cậu cùng chú nhỏ kết hôn, liền phải thay đổi như vậy sao?
Tần Dịch Dương đi tới cửa có điểm thất hồn lạc phách.
Bạch Thanh thấy thế thu hồi tầm mắt, thần sắc là nhẹ nhàng vui vẻ.
Lúc cậu lấy lại tinh thần nhìn đến Tần Duyên Đông một khuôn mặt nhìn cậu không cảm xúc, liền có chút lúng túng.
“Ách…… Cái kia…… Bên này đem đồ ăn rất nhanh ha.” Bạch Thanh nhìn trên bàn chỉ mới có hai bát rau trộn, trái lương tâm khen nói.
Tần Duyên Đông lại không có trả lời câu này của Bạch Thanh, mà là đối với cậu nói, “Tôi mặc kệ trước kia vì sao em lại chọn gả cho tôi, nếu hiện tại em đã nghĩ thông suốt, tôi sẽ cố gắng những gì một người chồng nên làm tôi đều sẽ làm thật tốt.”
Bạch Thanh, “???”
Nghĩ thông suốt gì?
Cậu vẻ mặt mộng bức, không hiểu lắm mạch não Tần Duyên Đông, vì thế cậu thành thật đặt câu hỏi, “Chú đang nói cái gì? Là…… Bởi vì Tần Dịch Dương?”
Tần Duyên Đông xem ra Bạch Thanh liếc mắt một cái, không có trả lời, nhưng trong ánh mắt ý tứ lại rõ ràng.
Bạch Thanh, “……”
Cho nên hành vì vừa rồi của cậu, bị Tần Duyên Đông lý giải thành nghĩ thông suốt? Hơn nữa xem dáng vẻ này của Tần Duyên Đông, chính mình tựa hồ thuận tiện tăng độ hảo cảm vớiTần Duyên Đông?
Tần Duyên Đông hảo cảm cư nhiên tốt như vậy?
Bạch Thanh trong đầu bỗng nhiên linh động nói: “Tôi không muốn có một chút xíu quan hệ nào với tần Dịch Dương, Tôi cũng không muốn đi làm ở Tần thị nữa, tôi có thể đến công ty của chú làm được không?”
Gần quan được ban lộc gì đó ngẫm lại quả thực không cần quá tốt đẹp, hơn nữa ánh trăng vẫn là nhà bọn họ.
Tần Duyên Đông quả nhiên không có cự tuyệt, chỉ là nói, “Tùy em.”
“Tôi trở về nhà liền cùng gia gia nói chuyện này.” Bạch Thanh lập tức liền vui vẻ lên.
Tần Duyên Đông nghe vậy trên tay chiếc đũa ngừng một chút, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Thanh một cái, sau đó nhàn nhạt sửa đúng, “Phải kêu ba.”
Bạch Thanh, “…… Tôi trở về liền cùng ba nói.”
Mặc kệ thế nào có thể rời xa vai chính cậu vẫn là thực vui vẻ, lại còn có có thể thuận tiện cùng lão công bồi dưỡng cảm tình.
Có lẽ vì tâm trạng vui vẻ nên ăn đặt biệt ngon, thế nên cậu không chú ý Giang Sơ Nhất đã rời đi khi nào.
Tần Duyên Đông thật ra chú ý tới, bất quá hắn nhìn Bạch Thanh đang cao hứng ăn cơm cũng không có nói với cậu.
Hai người cơm nước xong nhìn thời gian một chút, cách giờ vào làm còn một tiếng.
Bạch Thanh một bộ dáng bối rối nhìn Tần Duyên Đông, cậu cũng muốn ở cùng Tần Duyên Đông thêm một chút, lại không biết nên cùng hắn làm cái gì, tuy rằng chính mình đối với hắn động tâm, hơn nữa hắn cũng là người chồng hợp pháp trên giấy tờ của cậu, nhưng điều đáng buồn ở đây bọn họ không quá thân thiết, đến cả những điều nhỏ như đối phương thích gì cậu điều không biết.
Cuối cùng vẫn là Tần Duyên Đông thấy Bạch Thanh có bộ dáng luyến tiếc, mở miệng đề nghị, “Thời gian còn sớm, nếu không đi lên xe tôi nghỉ ngơi một lát?”
Bạch Thanh ngoài miệng do dự nói, “Sẽ không làm trễ giờ đi làm của chú chứ?” Nhưng thân thể cũng đã thập phần tự giác hướng bãi đỗ xe đi rồi.
Tần Duyên Đông thấy thế khóe miệng không khỏi gợi lên một tia ý cười, sau đó kéo lại Bạch Thanh đang đi sai hướng:
“Không quan hệ, thời gian của tôi khá thoải mái, nhưng xe của tôi không ở bãi đỗ xe.”
Các nhân viên của Tần thị có một gara riêng, Tần Duyên Đông tuy rằng không bao giờ đến Tần thị, nhưng trên tay hắn có 10% cổ phần công ty.
Bạch Thanh nghĩ đến chính mình vừa rồi gấp không chờ nổi bộ dáng quả thực không mặt mũi xem Tần Duyên Đông.
Cậu làm bộ dáng một người vợ nhỏ đi theo sau lưng Tần Duyên Đông. Chờ hắn mở cửa xe, lập tức trèo lên ghế sau, giả bộ mệt mỏi nhắm mắt tựa vào cửa xe nghỉ ngơi.
Tần Duyên Đông thấy thế có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó ngồi ở vị trí kế bên, điều chỉnh nhiệt độ trong xe cho hợp lí.
Tối hôm qua Tần Duyên Đông phải khống chế dáng ngủ của Bạch Thanh, cho nên ngủ cũng không tốt, lúc này ngồi ở trong xe, nhìn người bên cạnh có bộ dáng ngoan ngoãn ngủ, hắn dần dần cũng có chút buồn ngủ.
Hắn lấy chiếc chăn dự phòng trong xe đắp lên người của Bạch Thanh, sau đó điều chỉnh hạ lưng ghế xuống, nhắm mắt lại.
Cái này gara dưới mặt đất, lại là nơi để các nhân viên dùng, ngày thường cơ hồ không có chiếc xe lui tới, hoàn cảnh thập phần an tĩnh, bất quá trong chốc lát Tần Duyên Đông liền thật sự ngủ rồi.
Trong xe vang lên tiếng thở nhàn nhạt của hai người, chỉ là thực mau, có một tiếng thở không vững vàng nữa.
Bạch Thanh tối hôm qua ngủ ngon nên không mệt mỏi, tuy rằng lúc nảy chỉ giả bộ ngủ nhưng bây giờ cậu cũng muốn ngủ rồi, nhưng khi Tần Duyên Đông đắp chăn cho cậu, thì cậu đã tỉnh rồi, bất quá cậu cũng không dám mở to mắt, thậm chí cống gắng khống chế hơi thở của mình, hiện tại nghe được hô hấp vững vàng Tần Duyên Đông cậu cũng không dám động, chỉ trộm mở một con mắt.
Tần Duyên Đông ở bên cạnh cậu ngủ, thoạt nhìn ngủ đến ngon lành.
Bạch Thanh đem con mắt khác cũng mở, thậm chí hơi hơi nghiêng đầu tới nhìn Tần Duyên Đông.
Thời điểm Tần Duyên Đông nhắm mắt lại Bạch Thanh có thể thấy lông mi của hắn rất dài, thậm chí có một vòng bóng lông mi dưới mắt.
Bạch Thanh đột nhiên có một chút xúc động muốn chạm vào lông mi của hắn, bất quá cậu nhịn xuống, ngược lại nhàm chán đếm số lông mi của hắn.
Trong xe điều hòa độ ấm không nóng không lạnh, chỉ là không biết người ngủ rồi lúc sau có lạnh hay không.
Bạch Thanh đếm lông mi một lúc, sau đó vuốt chăn trên thân mình, lại bắt đầu muốn thử đấp chăn cho hắn, nhưng nghĩ đến vừa rồi Tần Duyên Đông đắp chăn cho cậu, cậu liền tỉnh lại, nên cậu đành từ bỏ ý định.
Cuối cùng rối rắm nửa ngày cũng không biết cậu xuất phát từ tâm tư gì, vẫn là sợ Tần Duyên Đông cảm mạo, cậu vẫn nhẹ nhàng lấy cái chăn đang đắp trên người mình, đem qua đắp lên cho Tần Duyên Đông.
Bạch Thanh ngừng thở, động tác nhẹ đến không thể nhẹ hơn, sợ Tần Duyên Đông sẽ tỉnh lại.
Chờ lúc đã đắp chăn thật tốt trên người Tần Duyên Đông, mà hắn vẫn không tỉnh dậy an ổn ngủ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lá gan cũng bắt đầu lớn lên.
Nếu đã đắp chăn cho hắn mà không có xảy ra chuyện gì, vậy cậu có thể chạm vào lông mi của hắn phải không?
Cậu vươn người tay đưa lên rụt lại, đưa lên rụt lại, như vậy lặp lại rất nhiều lần, ngay lúc cậu cắn răng bỏ cuộc, ngoài xe đột nhiên truyền đến âm thanh của động cơ, sau đó đôi mắt của Tần Duyên Đông liền mở.