Chương 6: Lão Bà

Bạch Thanh, “???”

Là có ý gì???

Cậu nghi ngờ chính mình bị hoa mắt rồi, sau đó tắt khung chát rồi lại bật mở, phát hiện vẫn thấy câu nhắn: “Ta ở dưới lầu.”

Bạch Thanh, “!!!”

Cậu nhịn không được chạy đến cửa sổ nhìn xuống.

Nguyên tòa nhà này đều là của Tần thị,bộ phận thị trường ở lầu 16, từ bên cửa sổ nhìn xuống làm sao có thể thấy rõ được chứ.

Bạch Thanh nhìn những người ở dưới nhỏ xíu như kiến, nhịn không được nghĩ: Tần Duyên Đông thật sự ở dưới sao? Hắn tới làm gì?

Cậu bắt đầu phát hiện từ tòa nhà của Tần Thị có một vài tốp người đi ra ngoài.

Giang Sơ Nhất nói với Bạch Thanh: “Bạch Thanh, cậu đang xem gì vậy, đã đến giờ nghỉ trưa rồi, muốn đi ăn cơm cùng nhau không?”

Bạch Thanh cầm lấy di động nhìn qua lúc này mới phát hiện đã qua 12 giờ, cho nên Tần Duyên Đông cố ý chọn giờ nghỉ trưa để tìm cậu sao?

Bọn họ nghĩ trưa lúc 12 giờ, đến 2h mới bắt đầu đi làm, suy nghĩ không biết Tần Duyên Đông và cậu trong hai giờ này sẽ làm cái gì, cậu nhìn Giang Sơ Nhất lắc đầu từ chối:

“Cậu cứ đi ăn đi, chồng của tôi đến tìm tôi.”

Không giống lúc này ở trước mặt Tần Dịch Dương cố tình giả vờ ngọt ngào, cậu lúc này thực sự có cảm giác ngọt ngào khó tả, hơn nữa vì sao một tiếng chồng kêu ngày càng thuận miệng chứ? Bạch Thanh rất xấu hổ đó.

Cậu nói xong nhanh chóng cầm di động chạy xuống lầu.

Tần Duyên Đông cao đến tận 1m9 nên trong đám người có thể dễ dàng thấy được, xung quanh cũng có rất nhiều người nhìn hắn.

Bạch Thanh đi nhanh vài bước đến bên cạnh hắn, nhấp miệng thấp giọng hỏi: “Chú vì sao lại đến đây?”

Tần Duyên Đông không có trả lời, mà là trước từ đầu tới đuôi cẩn thận đánh giá Bạch Thanh một lần, xác định cậu thoạt nhìn không xảy ra chuyện gì mới hỏi nói, “Em vừa rồi gọi đến rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Là tới để hỏi tội?

Bạch Thanh trong lúc nhất thời không biết cảm giác này là mất mát hay chốt dạ, chỉ có thể do do dự dự nói, “Chính là…… Chính là nhớ tới hỏi một chút.”

Tần Duyên Đông cúi đầu nhìn Bạch Thanh hiển nhiên không tin.

Bạch Thanh chịu không nổi loại ánh mắt của Tần Duyên Đông, chỉ có thể nửa thật nửa giả nói:

“Có người quấy rầy tôi, tôi gọi điện thoại để cho hắn biết tôi đã kết hôn, cùng lão công thực ân ái, làm hắn hết hy vọng.”

Cậu nói xong sợ Tần Duyên Đông không tin còn muốn tra hỏi thêm, liền vươn một bàn tay thề nói, “Tôi đảm bảo đây là sự thật.”

Tần Duyên Đông nhìn Bạch Thanh một bộ dáng muốn chứng minh lời nói của mình, khóe miệng không tự giác giơ lên một chút, hắn không nhịn được duỗi tay xoa xoa mái tóc màu hạt dẻ của cậu:

“Rồi, tôi đã biết.”

Bạch Thanh có một vẻ ngoại nhỏ xinh mềm mại, từ nhỏ đến lớn bị người bóp mặt xoa đầu vô số kể, cho nên cậu không cảm thấy động tác Tần Duyên Đông có cái gì không đúng, mà là tiếp tục truy vấn nói:

“Chú thật sự tin sao?”

Dựa theo tính cách trước kia của nguyên chủ, lý do này của hắn nói ra sẽ không ai tin, bất quá ngẫm lại tiểu thúc cùng Bạch Thanh không quá thân cận, có khả năng sẽ tin tưởng?

Cậu hỏi xong liền ngẩng đầu nhìn Tần Duyên Đông, muốn từ vẻ mặt của hắn tìm ra thứ gì.

Tần Duyên Đông “ừm” một tiếng, thấy cậu có bộ dáng nghi ngờ, ngẫm lại lại nói thêm một câu:

“Em làm rất tốt, về sau gặp lại loại tình huống này cũng có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”

Tiểu thê tử gặp chuyện cần giúp đỡ, vẫn là tìm chính mình, điều này làm cho Tần Duyên Đông thực vừa lòng.

Sau khi hắn mở cuộc họp xong lại nhớ đến cuộc gọi kỳ quái của Bạch Thanh, sợ rằng phải có chuyện gì cậu mới có thể hành động như vậy, hiện tại không chỉ ]biết cậu không có việc gì, còn biết vì bị ức hϊếp nên cầu cầu cứu hắn, khóe miệng Tần Duyên Đông vẫn không thêt buông xuống được.

Hắn hỏi Bạch Thanh, “Em đã ăn cơm chưa? Tôi mang em đi ăn nhé?”

Ăn cơm là không có khả năng ăn cơm, Bạch Thanh một chút lâu liền tới đây tìm Tần Duyên Đông.

Hai người đối điểm này đều trong lòng biết rõ ràng, cho nên Tần Duyên Đông hỏi xong câu này lúc sau trực tiếp liền hỏi, “Em muốn ăn cái gì?”

Bạch Thanh cũng không xung quanh có gì có thể ăn, nhưng thật ra cậu muốn ăn lẩu cay, bất quá nhìn Tần Duyên Đông giống như sẽ không thích món đó, cho nên cậu đã trả lời một câu làm cho người khác cảm thấy rắc rối: “Tùy tiện.”

May mắn Tần Duyên Đông lại là người cưc kỳ có kế hoạch, hắn nghe thấy Bạch Thanh nói lông mày cũng chưa động một chút, tự hỏi một lát liền nói nói: “Tôi biết gần đây có một quán ăn Quảng Đông hương vị không tệ, chúng ta đi nơi đó đi.”

Đối lập với món ăn Quảng Đông, Bạch Thanh càng thích ăn món cay Tứ Xuyên, bất quá nguyên chủ hình như không thích ăn cay?

Quả thực cực kỳ bi thảm!

Bạch Thanh nghĩ đến bản thân không cay là không vui, muốn khóc không ra nước mắt.

Tần Duyên Đông thấy biểu tình của Bạch Thanh hỏi: “Làm sao vậy, không thích sao, chúng ta đây đổi nhà hàng khác nhé”

Bạch Thanh chạy nhanh lắc đầu nói, “Không có, không có, chỉ là lâu quá tôi đã không ăn món Quảng Đông thôi.”

Tần Duyên Đông đối Bạch Thanh trước kia cũng không hiểu lắm, hắn gật gật đầu nói, “Kia chờ lát nữa em muốn ăn cái gì liền kêu nhiều một chút.”

Tuy rằng món ăn Quảng Đông thiên về thanh đạm, nhưng nói tóm lại vẫn là ăn rất ngon, Bạch Thanh gật đầu đi theo phía sau Tần Duyên Đông.

Không biết có phải hay không bởi vì cũng là thành viên của Tần gia nên cũng hiểu rõ Tần thị, Tần Duyên Đông nhìn qua rất quen thuộc với chỗ này, hai người đi một hôig thấy được biển hiệu của nhà hàng Quảng Đông.

Khu vực xung quanh đều là trung tâm thương mại, nhà hàng này chắc là muốn chạy theo tầng lớp ở đây, chỗ ngồi cùng không gian xung quanh đều được ngăng cách bằng các bình phong làm từ chất gỗ, còn được trang trí bằng dây đằng xanh, hai bàn ngồi gần nhau đều không thể làm phiền nhau.

Bạch Thanh chọn một cái góc ngồi xuống, sau đó Tần Duyên Đông đưa thực đơn của người phục vụ mang đến đưa trước mặt Bạch Thanh, “Em muốn ăn cái gì?”

Bạch Thanh vừa xem thực đơn vừa định gọi món, bỗng nhiên nghe được bàn bên canh phát ra âm thanh quen thuộc: “Chúng ta đã không quan hệ, ngươi còn tới tìm ta làm gì?”

Bạch Thanh, “!!!”

Giang Sơ Nhất? Âmm thanh nghe có thể thấy sự tức giận của đối phương.

Bạch Thanh không muốn liên quan đến, tiếp tục xem thực đơn.

Đồ ăn trên bàn thực mê người, giá cả cũng xứng đáng với chất lượng như vậy, cậu từ đầu đến cuối đều nhìn một lượt, nhưng không dám ăn, sau đó liền nghe được cách vách truyền đến một giọng nam trầm thấp lạnh lùng: “Vật nhỏ, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy ra lòng bàn tay của ta?”

Bạch Thanh, “……”

Đây là lời kịch kiểu gì vậy? Xem ra khuyết điểm lớn nhất của nhà hàng này vẫn là không có cách âm.

Bạch Thanh cảm thấy mất đi cảm giác ăn uống.

Cậu đem thực đơn đưa cho Tần Duyên Đông: “Tôi không hay tới những nơi này, không biết món nào ăn ngon, vẫn là chú chọn giúp tôi đi.”

Tần Duyên Đông nghe được Bạch Thanh nói như vậy cũng không từ chối, cầm lấy bút nhanh chóng gọi mấy món ngon, sau đó lại đưa Bạch Thanh xem, “Những món này đều là những món nổi tiếng của nhà hàng. Người nhìn xem thử, nếu có món nào muốn ăn thì hãy gọi thêm.”

Bạch Thanh nhìn thoáng qua, hơn bay tám món từ mặn đến ngọt, hai người khẳng định ăn không hết, cậu vội vàng nói, “Đủ rồi đủ rồi, cứ như vậy đi.”

Tần Duyên Đông ngữ khí ôn hòa, nhìn Bạch Thanh nói, “Vậy được rồi, trước như vậy, nếu lúc đó em có yêu cầu gì lại gọi thêm.”

Hắn nói xong liền đem thực đơn đưa cho người phục vụ.

Người phục vụ đọc lại một lần nữa những món họ gọi , sau đó nói:“Chờ một lát, món ăn của quý khách sẽ lập tức lên ngay.”

Cô phục vụ nói xong đại khái là có chút nhịn không được, lại cười bổ sung một câu: “Hai người thật ân ái.”

Bạch Thanh, “……”

Hiện tại quán ăn còn cung cấp nghiệp vụ vuốt lông ngựa sao?

Cậu vẻ mặt mật nước biểu tình, Tần Duyên Đông lại là một bộ nghiêm túc bộ dáng gật đầu một cái, còn đối với người phục vụ nói một câu, “Cảm ơn.”

Người phục vụ mang theo vẻ mặt mê huyễn tươi cười đi xuống.

Bạch Thanh thấy cô phục vụ đó chạy lại một người phục vụ khác nói gì đó. Sau đó họ cùng nhau nhìn lại đây.

Bạch Thanh, “……”

Hắn nhìn về phía người vừa nói “Cảm ơn” với cô phục vụ.

Tần Duyên Đông nhìn lại, biểu tình mang điểm nghi hoặc, “Làm sao vậy?”

Bạch Thanh, “…… Không có việc gì.”

Cậu mới vừa nói xong ở bên kia cách vạch giống như muốn phản bác lại câu, lập tức liền truyền đến tiếng đồ sứ vỡ vụn, sau đó là nam nhân bạo nộ thanh, “Giang Sơ Nhất, ngươi không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lúc trước rõ ràng là ngươi chủ động bò lên giường của ta, như thế nào, hiện tại muốn cùng ta nói yêu đương, a, yêu đương, có phải ta đối với ngươi quá dung túng?”

Sau đó là tiếng Giang Sơ Nhất: “Đường Thành, ngươi không cần thật quá đáng.”

Bạch Thanh nhìn thấy Tần Duyên Đông khi nghe được cái tên Đường Thành lông mày có phản ứng, liền hỏi:

“Như thế nào, chú biết người này sao?”

Tần Duyên Đông lắc đầu:

“Lúc trường có vài lần hợp tác, nhưng dạo này có nghe phong phanh hắn ta vì một tình nhân mà nháo không ít chuyện, xem ra chính là người này đi.”

Tần Duyên Đông là người nói không với mấy chuyện thị phi, nhưng hiện tại có thể làm hắn nói ra như vậy, ngoại trừ cùng Đường Hành đã từng có mối quan hệ ngoại giao ra, thì chuyện của hắn ta làm dạo này cho chút lớn.

Bạch Thanh nghe được Tần Duyên Đông đánh giá cũng có chút giật mình, thời điểm cậu đọc truyện biết Đường Thành có năng lực cùng thủ đoạn, nhưng bệnh khống chế của hắn ta quá mạnh, hơn nữa từ nhỏ được coi là Thiên Chi Kiêu Tử, không xem trọng một ai, xem tất cả mọi người đều là loại suy nghĩ “Các ngươi đều là đám người phàm ngu xuẩn”, Bạch Thanh không biết cái này có phải truyền thuyết tổng tài Vương Bá chi khí hay không, Cậu chỉ cảm thấy người tên Đường Thành này giống một đứa trẻ chỉ mới học đến cấp 3

Nghĩ như vậy, cậu có điểm uyển chuyển nói, “Một người bên kia là đồng nghiệp của tôi, cậu ấy không phải bị bao dưỡng.”

Tần Duyên Đông nghe vậy cũng không có tỏ vẻ ra khϊếp sợ, chỉ gật đầu một cái, không phát biểu thêm cái gì.

Hai người đều không ý định khuyên bảo hoặc hỗ trợ, chỉ ngồi đối diện nhau không nói gì chờ đồ ăn dọn lên.

Cách vách làm náo động một lát, không biết có phải cãi nhau đủ rồi không, âm thanh cãi vả cuối cùng cũng dừng lại.

Sau đó Bạch Thanh liền thấy một người đàn ông cao lớn đi từ cách vách đi ra.

Người đàn ông hình như rất tức giận, cả người đều toát ra hơi thở thô bạo, hắn ta cũng không thèm nhìn xung quanh, cho nên cũng không phát hiện bọn họ đang ở đây.

Bạch Thanh lần đầu tiên nhìn thấy đầu sỏ gây nên cái chết của nguyên chủ, chỉ cảm thấy hắn ta rất có mầm móng của bạo lực, cho nên hành động vì báo thù cho Giang Sơ Nhất mà tìm sát thủ sát hại nguyên chủ rất gphuf hợp với hắn.

Nghĩ đến Giang Sơ Nhất là người có tính cách mềm mỏng nhưng cuối cùng lại chọn ở chung với người như vậy, cậu cũng không biết nói gì luôn.

Tần Duyên Đông thấy Bạch Thanh nhìn chằm chằm bóng dáng của Đường Thanh lại có chút không vui nhỏ.

Hắn ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái trên bàn, giống như vô tình hỏi, “Thanh Thanh, ngươi đang xem cái gì?”

Bởi vì đã biết bức bình phong này không thể che được âm thanh, Tần Duyên Đông đem hai chự Thanh Thanh này đè nặng.

Bạch Thanh nghe hai từ này cảm giác rất có tình ý, cậu nghe xong nổi da gà khắp người, nói lắp nói, “Chú…… Chú vì sao kêu tôi là ThanhThanh?”

Tuy rằng ở nhà cũ cũng kêu một lần, nhưng Bạch Thanh cho rằng đó là vì ở trước mặt Tần lão gia tử, tựa như hắn kêu Tần Duyên Đông là “A Đông”, nhưng hiện tại cũng chỉ có bọn họ, hắn hoàn toàn không cần thiết nói như vậy.

Tần Duyên Đông nghe được Bạch Thanh hỏi như vậy lại là nghiêm trang hỏi lại: “Lúc trong nhà không phải đều như vậy kêu sao, hay là em muốn kêu cái tên khác? Tiểu Thanh? Lão bà?”

Lão bà cái gì lão bà!

Lỗ tai Bạch Thanh đỏ lên, cậu nhìn Tần Duyên Đông vẫn như cũ không thể hiện gì trên mặt, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này có lẽ cũng không giống trong sách nói như vậy nghiêm túc đứng đắn.

Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta đại Đông Tử kỳ thật là muộn tao hình, ha ha ha ha ha ha.

Về đổi mới thời gian bình thường là buổi chiều 6 giờ hoặc 9 giờ, nhưng gần nhất bởi vì về nhà, cho nên không thể bảo đảm nhất định sẽ ở cái này thời gian điểm đổi mới, chờ mặt sau cố định hảo đổi mới thời gian lại thông tri đại gia, cơ bản ngày càng.