Tần Duyên Đông so với Bạch Thanh muốn cao hơn một cái đầu, thời điểm muốn nói chuyện với cậu đều phải cuối đầu.
Bạch Thanh chỉ cảm thấy một hơi nóng thổi qua bên tai, làm tai của cậu không chịu nổi đỏ lên, cậu lắp bắp nói, “Không…… Không phải, nếu chú không thích tôi liền không gọi.”
Kêu A Đông là bởi vì ở Tần Dịch Dương trước mặt, cậu lúc đó bị mạch não chập của Tần Dịch Dương làm cho sợ hãi, chỉ muốn chạy đi phủi sạch quan hệ với anh ta, mà kêu tiếng chú là vì theo thói quen của nguyên chủ còn sót lại mà thôi .
Hai cái xưng hộ này lúc đầu Bạch Thanh cảm thấy không có vấn đề, nhưng hiện tại bị Tần Duyên Đông trực tiếp hỏi như vậy cậu lập tức liền không biết nên như thế nào giải thích.
Cậu nói xong câu này không nghe thấy Tần Duyên Đông nói gì liền thử hỏi lại: “Tôi về sau sẽ trực tiếp kêu tên của chú sao?”
Dù sao cũng là người cùng chung sống lâu dài, cũng phải có cái xưng hô.
Tần Duyên Đông chưa nói đáp ứng hoặc không đáp ứng, chỉ là phảng phất trầm ngâm dường như nói, “Thanh Thanh?”
Ngữ điệu thấp thấp, lại phảng phất mang sắc thái câu người, không giống như là ở gọi người, càng giống muốn quyến rũ người khác hơn.
Bạch Thanh nghe thanh âm này tức khắc không biết nói gì cho phải.
Đúng lúc vào lúc này di động của cậu vang lên, Bạch Thanh cũng không thèm nhìn ai gọi đến mà bắt luôn điện thoại, bắt xong lại thực sự hối hận.
Điện thoại là Tần Dịch Dương gọi tới, anh ta dùng giọng điệu xin lỗi nói qua điện thoại: “Thực xin lỗi, Thanh Thanh, anh vừa rồi quên chờ em, hiện tại anh đã kêu tài xế chờ em ở dưới, chờ lát nữa em đi làm tài xế sẽ đưa em đi.”
Bạch Thanh, “???”
Cậu ngây ngốc một giấy mới nhớ tới là nguyên chủ bị lão gia tử ép đưa đến Tần thị đi làm, lúc ấy mọi người đều nghĩ cậu cùng Tần Dịch Dương là một đôi, bởi vậy thuận lí thành chương cậu như bà chủ đi đến công ty xem tình hình trước.
Bất quá Tần lão gia tử cũng chưa cho Bạch Thanh nhiều ít đặc quyền, mà là đem hắn an bài vào bộ phận thị trường, làm từ đầu mà đi lên.
Bạch Thanh nghĩ đến đây liền bắt đầu đau đầu, không chỉ có là bởi vì Tần Dịch Dương, mà là bởi vì vai chính Thụ Giang Sơ Nhất cũng ở bộ phận thị trường, Tần Dịch Dương vẫn là bởi vì tới tìm Bạch Thanh mới có thể biết Giang Sơ Nhất.
Đối diện với một nam chủ ấm áp đã đau đầu, hiện tại còn muốn đi đối mặt vai chính thụ, Bạch Thanh quả thực một chút đều không muốn đi làm, huống chi cậu là một lập trình viên đi làm ở bộ phận thị trường để làm gì?
Đại khái là Bạch Thanh rất lâu không nói gì, điện thoại đầu bên kia lại truyền đến tiếng lo lắng của Tần Dịch Dương: “anh biết là em đối với anh có điểm khúc mắt, nhưng công việc ở công ty là do ông nội sắp xếp, chúng ta đừng làm ông nội lo lắng được không?”
Bạch Thanh, “……”
Nghĩ đến hình ảnh ông nội miệng cưng nhưng lòng thì mềm, Bạch Thanh chỉ có thể nói, “Được rồi, một lát tôi sẽ đi làm.”
Cậu tắt xong điện thoại mới phát hiện Tần Duyên Đông còn vẫn luôn đứng ở tại chỗ không có đi, lúc này hắn trên mặt không có gì biểu tình, nhìn không ra trong lòng của hắn nghĩ gì.
Suy nghĩ cái gì? Dù sao hẳn là không phải là ghen.
Bạch Thanh nghĩ đến vừa rồi chính mình 囧 dạng, tức khắc muốn chuyển chủ đề lên người hắn, cố ý đối với Tần Duyên Đông: “Tôi muốn đi làm, chú có thể đưa tôi đi không?”
Cậu nghĩ Tần Duyên Đông khẳng định sẽ cự tuyệt, cho nên cố ý dùng một bộ dáng thỉnh cầu nhìn hắn.
Tần Duyên Đông nhìn thoáng qua, trực tiếp không nói một lời hướng gara đi.
Bạch Thanh cho rằng động tác này của Tần Duyên Đông chính là cự tuyệt, cậu đã chuẩn bị trước kết quả như vậy những vẫn cảm thấy thương tâm a, dứt khoát cũng đi theo hướng gara.
Rốt cuộc Bạch Thanh không quen biết gara ở nơi nào, nhưng cậu biết ở Tần Gia xe mọi người đều được để ở một cái gara.
Cậu đối thế giới này không quen thuộc, càng không biết công ty Tần thị ở đâu, nếu Tần Dịch Dương đã an bài tài xế, chắc là vẫn cần đến đi.
Đi theo Tần Duyên Đông tới gara, cậu liền tìm chiếc xe nào có tài xe đang chờ.
Tần Duyên Đông đi đến xe của mình mở cửa xe, thấy người phía sau vậy mà không đến cùng, tức khắc liền nhíu mày, đối với Bạch Thanh nói, “Còn không qua đây?”
Bạch Thanh, “???”
Tần Duyên Đông lại nói, “Lại đây, lên xe!”
Giọng điệu không cho phép cự tuyệt, Bạch Thanh tức khắc liền lúng túng lên xeTần Duyên Đông.
Tần Duyên Đông, “Đai an toàn.”
Bạch Thanh lại nghe lời đeo đai an toàn.
Không thể trách Bạch Thanh lúng túng, thật sự là vừa rồi Tần Duyên Đông toát ra ngữ khí của một tổng tài bá đạo nha, quyển sách này rốt cuộc vốn dĩ chính là một bầu trời tổng tài bá đạo, Bạch Thanh trong nháy mắt liền có một chút hoảng.
Hoảng xong lúc sau cậu mới phát hiện chính mình ngồi ở ghế sau, Tần Duyên Đông ngồi ở ghế lái, mặc định đã đem hắn thành tài xế.
Bạch Thanh, “……”
Cảm giác chính mình luôn đi tìm đường chết.
Cậu nhịn không được âm thầm quan sát xe Tần Duyên Đông, ý đồ có thể từ vẻ mặt của hắn phát hiện cái gì, nhưng cuối cùng đối mặt với cậu chỉ là cái ót của hắn.
Ngược lại Tần Duyên Đông từ kính chiếu hậu có thể thấy từng động tác nhỏ của cậu, hắn cho rằng Bạch Thanh đang đề phòng khi hắn đưa cậu đến công ty, nên mở miệng giải thích: “Tôi là chồng của em”
Tôi là chồng của em, đưa em đi làm cùng là bình thường.
Tư tưởng của Tần Duyên Đônng có thể nói là thập phần truyền thống, thậm chí đôi khi tính truyền thống này đã biến hắn thành một thẳng nam giai đoạn cuối.
Bạch Thanh lại không thể hiểu mạnh não của Tần Duyên Đông, chỉ có thể ha hả cười gượng nói, “Đúng vậy, chú là chồng của em.”
Tần Duyên Đông bởi vì tiếng “chồng” này lại dùng dư quang nhìn cậu nhiều hơn một cái, nghĩ đến vừa rồi Tần Dịch Dương điện thoại, hắn cau mày nói, “em ở công ty vẫn là phải chú ý thân phận.”
Hắn mặc kệ Bạch Thanh trước kia như thế nào, nếu hiện tại cùng mình chung tên trong sổ hộ khẩu, hắn không hy vọng trên đầu mình mọc đầy cỏ xanh.
Loại này lời nói ở trong truyện gốc Tần Duyên Đông không có cùng Bạch Thanh nói qua, bởi vì vào đêm tân hôn của bọn họ đã bị phá đến thế, ngày hôm sau càng là chưa thấy được mặt, càng về sau là không ai can thiệp vào chuyện của nhau, nhìn nhau là đã không muốn nhìn.
Nhưng hiện tại Tần Duyên Đông đối Bạch Thanh không chán ghét, tự nhiên liền sẽ đối với cậu có điều yêu cầu.
Bạch Thanh không phải nguyên chủ, cậu hận không thể cách Tần Dịch Dương càng xa càng tốt, bởi vậy cũng không cảm thấy lời Tần Duyên Đông có gì vấn đề, lập tức liền gật đầu nói, “Yên tâm, tôi tuyệt đối cách hắn rất xa rất xa.”
“um.” Tần Duyên Đông lên tiếng, tay cầm tay lái, trên mặt biểu tình lỏng một chút.
tiểu thê tử rất nghe lời, xem ra những đánh giá trước kia về cậu cũng không hẳn là thật, hắn trong lòng nghĩ.
Trên đường đưa Bạch Thanh mua một bộ quần áo thay, đúng 9h, Tần Duyên Đông mới lái xe đến dưới công ty.
Bạch Thanh cũng không thèm để ý người ở công ty sẽ thấy cậu ngồi siêu xe đi làm, dù sao trước kia Bạch Thanh cũng chưa từng khiêm tốn, cậu trực tiếp xuống xe ở cửa công ty, còn ở cửa sổ xe đối với Tần Duyên Đông nói một tiếng “Cảm ơn”.
Lúc Bạch Thanh nói, trong mắt mang theo ánh sáng vẻ mặt vô cùng chân thành, hơn nữa bên má phải có một cái lún đồng tiền, tức khắc cả người đều tạo cảm giác mềm mụp, xứng với gương mặt như trẻ vị thành niên kia, lập tức khiến cho Tần Duyên Đông có cảm giác vợ của hắn còn rất nhỏ.
Tay hắn nắm vô lăng cũng không có di chuyển, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi, “Tan tầm để tôi tiếp tục đón em?”
Bạch Thanh, “A? Nga, có phải phiền chú quá hay không.”
Tần Duyên Đông nhìn Bạch Thanh lại lặp lại câu nói ở trên xe nói, “Tôi là chồng của em.”
Bạch Thanh bây giờ đột nhiên hiểu ý tứ của hắn, mặt cậu lập tức hồng lên, ấp úng nói, “Kia…… Kia vâng, cảm ơn.”
Tần Duyên Đông hơi gật đầu một cái, lúc này mới lái xe đi.
Công ty của Tần Duyên Đông cách Tần thị không phải rất gần, đón đưa Bạch Thanh phải đi vòng mấy con đường, bất quá Tần Duyên Đông cảm thấy đây là điều nên làm.
Mà Bạch Thanh còn lại là cảm thấy chính mình tựa hồ lại bị Tần Duyên Đông lừa một cái gì đó, thế cho nên cậu xoay người đến công ty trong đầu đều còn đang suy nghĩ hành vi này Tần Duyên Đông rốt cuộc là có ý tứ gì.
Vừa rồi cảnh tượng này không ít người thấy, lúc này nhìn Bạch Thanh còn bộ dáng mất hồn mất vía, có người bát quái nói, “Bạch Thanh đây là yêu đương đi?”
Một người khác tắc khinh thường nói, “Tôi thấy là bám vào người giàu có đi.”
Bạch Thanh ở công ty từ trước đến nay đều là siêu xe đi làm tan tầm, cũng không biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào, mà cậu vừa không họ Tần, cũng không bại lộ quan hệ với Tần Gia, cho nên không ít người nói cậu là tiểu bạch kiểm được bao dưỡng.
Liền nhìn gương mặt của Bạch Thanh suy đoán thập phần có sức thuyết phục, hơn nữa cậu thường xuyên đi tìm Tần Dịch Dương, không ít người liền cảm thấy cậu là muốn câu dẫn Tần Dịch Dương.
Bạch Thanh đối với mấy cái bát quái không hề hứng thú, cậu trước kia chính là cái trạch nam, hiện tại cũng không muốn cùng người khác cãi cọ, cậu tùy tiện hỏi một người nào đó bộ phận thị trưởng ở chỗ nào liền đi thang máy đến đó.
Bạch Thanh tới cũng không tính sớm, mọi nhân viên ở bộ phận thị trường đều có mặt, cho nên vị trí không ai ngồi kia là của ai liền rõ ràng.
Bạch Thanh trực tiếp đi đến chỗ trống đó ngồi xuống.
Mọi người ở bộ phận thị trường đối với Bạch Thanh người có tính tình thiếu gia không được mọi người ưu thích lắm, mặc dù cậu đến nhưng không ai thèm ngó ngàng đến cậu. Chỉ có một số người ngồi lân cận thuận tiền chào hỏi: “sớm”
Bạch Thanh cũng trả lời lại “ sớm”, sau đó tự mở máy tính của mình ra.
Nguyên chủ đối với công việc ở bộ phận thị trường có học cũng không hiểu, Bạch Thanh là một lập trình viên nên so ra với nguyên chủ cũng không khá hơn là bao, cho nên máy tính vừa mở ra, cậu liền không biết bước tiếp theo nên làm cái gì, cậu thậm chí có hơi nhớ đến mấy cái mã code.
Lúc này một đồng nghiệp ngồi kế bên thấy được tình huống của Bạch Thanh, anh ta hướng bên này sườn nghiêng người nói, “công việc hôm nay không nhiều lắm, cậu cùng mọi từ thông tin nghiên cứu thị trường hiện tại lấy thông tin điền vào bảng này, sau đó xem bảng điều phối nhân viên xem một chút, xem công việc của cậu đươc phân và hoàn thành nó là được.”
Bạch Thanh gật đầu một cái, một bên đi vào bên trong phần mềm tìm được bảng phân công, một bên lại nhịn không được nhìn về phía người nói chuyện.
Ngồi ở kế bên nguyên chủ còn là người duy nhất giúp đơn nguyên chủ chỉ có một, chính là vai chính thụ trong nguyên tác Giang Sơ Nhất.
Cậu ta lúc này chắc là vừa bỏ trốn khỏi tình yêu mãnh liệt của công chính, sau đó liền phỏng vấn tới Tần thị đi làm, ở đây phát hiện mọi người đều cô lập Bạch Thanh, nên đối xử rất tốt với nguyên chủ.
Nguyên chủ tuy rằng tùy hứng, nhưng ngay từ đầu cũng không phải cái tội ác tày trời, đối mặt Giang Sơ Nhất liên tiếp hỗ trợ, tuy rằng một bên cảm thấy cậu ta thực ngốc, nhưng đối xử với cậu ta cũng rất không tồi, mãi cho đến cậu phát hiện Tần Dịch Dương thích Giang Sơ Nhất.
Hiện tại cậu đã cùng Tần Duyên Đông kết hôn, chắc hẳn trước đó cậu cũng đã trở mặt vài lần với Giang Sơ Nhất, không biết vì cái gì Giang Sơ Nhất thế nhưng còn có thể tiếp tục giúp cậu, Bạch Thanh không phải là người vô ơn, cậu đối với Giang Sơ Nhất nói, “Cảm ơn.”
Giang Sơ Nhất tựa hồ không nghĩ tới Bạch Thanh hôm nay thái độ sẽ tốt như vậy, cậu ta sửng sốt một chút mới trả lời, “Không cần khách khí.”
Nhìn Bạch Thanh nói xong, bắt đầu nhìn chằm chằm máy tính làm bảng biểu, cậu ta do dự trong chốc lát mới nhấp miệng nói, “Tôi biết cậu hai ngày trước tâm trạng không tốt, thực sự không sao, cậu nếu có chuyện không vui có thể cùng tôi nói.”
Bởi vì Tần lão gia tử yêu cầu, Bạch Thanh chưa từng nói qua cậu cùng Tần Dịch Dương có quan hệ, cậu ăn giấm với Giang Sơ Nhất cũng chỉ là sẽ đối cậu ta phát giận, hoặc là cố ý thái độ ác liệt mà thôi, cho nên Giang Sơ Nhất đến bây giờ cũng không biết đã xảy ra cái gì.
Lúc đọc sách Bạch Thanh cảm thấy Giang Sơ Nhất là cái ngốc bạch ngọt, không phải cái loại này cố ý ngốc bạch ngọt, mà thật sự là ngu ngốc, cậu đối Tần Dịch Dương không cảm tình, đối Giang Sơ Nhất cũng không có gì ác cảm, cậu chỉ là đối với kết cục của chính mình có ác cảm mà thôi, cho nên cậu cũng không có nhân cơ hội cùng Giang Sơ Nhất làm tốt quan hệ, mà là lãnh đạm gật đầu một cái, nói, “Cảm ơn, nhưng không cần.”
Giang Sơ Nhất biểu tình có điểm mất mát, nhưng cũng không tiếp tục dây dưa Bạch Thanh, cậu ta tiếp tục công việc của mình.
Nghiên cứu thị trường là một việc làm không phiền toái, sữa sang công tác đã làm xong, công việc không khó, cho nên Bạch Thanh cũng không đến mức không thể làm, nhưng mà nhìn đến mắt bị mù, cậu làm một vòng liền muốn hôn mê.
Đúng lúc này di dộng rung một cái, cậu click mở vừa thấy, là Tần Duyên Đông, hỏi cậu mấy giờ tan tầm, Bạch Thanh trả lời xong.
Lúc sau liền thấy một tin nhắn khác: “Hôm nay không phải tài xế đưa em đi làm?”
Là Tần Dịch Dương.
Bạch Thanh không nghĩ trả lời, liền đem điện thoại để một bên.
Di động tựa hồ lại rung vài cái, Bạch Thanh biết Tần Duyên Đông hẳn là sẽ không trả lời lại, dứt khoát không để ý đến nữa.
Một lát sau di động dần dần không kêu nữa.
Lúc Bạch Thanh cho rằng rốt cuộc kết thúc, đột nhiên nghe được đồng sự thấp giọng nói, “Là tiểu Tần tổng lại đây.”
Bạch Thanh nghe vậy ngẩng đầu liền thấy Tần Dịch Dương xuất hiện ở cửa bộ phận thị trường.
Tác giả có lời muốn nói: Kế tiếp trúc mã cùng bạch nguyệt quang Tu La tràng
Bạch Thanh: đừng có réo tên tôi, tôi đã offline, ông xã còn chờ tôi tan tầm.
Tần Dịch Dương: Thanh Thanh, em tại sao không trả lời tin nhắn, em có biết anh rất lo lắng không.
Giang Sơ Nhất:???