Chương 3: Tần Dịch Dương

Tần thị từ cha của Tần Duyên Đông mà làm giàu lên, cho tới bây giờ cũng mới qua vài thập niên mà thôi, tuy rằng nhà làm ăn phát triển, nhưng người trong nhà lại không có mấy người.

Cha Tần là người trọng tình trọng nghĩa nhưng cũng là người cố chấp, khi ông ấy phát tài cũng không học theo thói xấu của đám đàn ông ngoài kia, ghét bỏ người vợ Tào Khang, ở bên có tình nhân, bởi vậy anh em Tần Duyên Đông bọn họ đều là mẹ Tần sinh, tình cảm không thể nói là tình thân yêu thương khắng khít, nhưng cũng không giống các hào môn thế gia khác lục đυ.c trong gia đình.

Bạch Thanh cùng Tần Duyên Đông xuống lầu lúc mọi người đã ngồi trước bàn ăn.

Vị trí chủ nhân của ngôi nhà tuy tóc đã hoa râm nhưng tâm trí còn minh mẫn chính là của Tần lão gia tử, ngồi bên cạnh ông ấy chính là con trai cả của Tần Gia, vợ chồng Tần Duyên Trung, đây cũng là cha mẹ của nam phụ kiêm vị trúc mã của nguyên chủ, một bên là người chị đã gã đi của Tần Duyên Đông, nay vì hắn kết hôn mà cùng chồng trở về - Tần Viện, kế bên nữa là Tần Mạn, người luôn tung hô chủ nghĩa độc thân.

Bởi vì mọi người đều ngồi rất có quy luật, cho nên Bạch Thanh nhìn thoáng qua liền đại khái đoán được thân phận của họ.

Mọi người ở đây đều không nghĩ đến hai người Bạch Thanh có thể đúng giờ rời giường xuống ăn cơm, cho nên hiện tại trước mặt mọi người không chờ hai người họ, mà đã dọn xong bữa sáng.

Lúc này mọi người trong nhà nhìn thấy hai người họ cùng nhau trên lầu đi xuống sửng sốt một chút, đặc biệt là thời điểm nhìn thấy bộ đồ trên người Bạch Thanh.

Đồ diện ở nhà của Tần Duyên Đông không nhiều lắm, những bộ đồ giống nhau họ đều thấy Tần Duyên Đông thường xuyên mặc, mà Bạch Thanh bây giời lại mặc một bộ mà Tần Duyên Đông thường xuyên mặc nhất, nhiều đến mức cả nhà lầm tưởng hắn có bạn gái , bạn gái hắn mua cho hắn, tuy rằng mọi chuyện đều là suy đoán của mọi người không có chứng cứ, nhưng bọn họ biết rằng bộ này là có gì đó đặc biệt, hiện tại kết hôn ngày đầu tiên đã bị Bạch Thanh mặc ở trên người?

Bọn họ nhớ rõ Tần Duyên Đông không thích nhất chính là người khác đυ.ng vào đồ cá nhân của mình.

Tần lão gia tử lại là người hồi phục nhanh nhất, ông ấy thấy Bạch Thanh cười ha hả đối hắn vẫy tay, “Thanh Thanh sớm như vậy liền dậy, như thế nào không ngủ thêm chút nữa?”

Tần lão gia tử cả đời nghiêm túc, duy nhất đối với Bạch Thanh một mực sủng ái, mọi người đã thấy điều này thành quen nên không ai nói gì, đều sôi nổi thu hồi tầm mắt, Tần Viện thậm chí còn nhẹ giọng trêu ghẹo nói, “Duyên Đông, Thanh Thanh sớm như vậy liền rời giường, ngươi tối hôm qua biểu hiện không tốt sao.”

Tần gia cơ bản đều đem Bạch Thanh tiểu hài tử xinh đẹp không thể cùng bọn họ đấu đá nên xem cậu như một linh vật mà nuôi dưỡng, chính là vì sự sủng ái của cả nhà, cho nên cũng khó trách nguyên chủ tính tình kiêu căng tùy hứng.

Bạch Thanh nghe được Tần Viện nói đỏ mặt, thấy Tần Duyên Đông không giải thích chạy nhanh nói, “Không…… Không có.”

“Nha, Thanh Thanh chúng ta còn biết giữ gìn cho Duyên Đông, cậu trước kia không phải sợ hắn nhất sao, quả nhiên kết hôn chính là không giống nhau.” Tần Viện vừa nói vừa cười lên.

Bạch Thanh nghe được tiếng cười Tần Viện là sắc mặt trắng nhợt, cậu đã quên mất người ở cùng nguyên chủ nhiều nhất không phải là Tần Duyên Đông, mọi người ở đây mới là người ở cùng nguyên chủ mười mấy năm, nếu họ phát hiện cậu không phải……

Bạch Thanh quả thực không dám tưởng tượng hậu quả, đem chính mình đuổi ra đi là nhẹ, sợ nhất chính là bọn họ nghĩ mình bắt cóc Bach Thanh sau đó thay thế cậu, chính mình nên như thế nào giải thích?

Hắn không dám nói tiếp nữa, yên lặng ở Tần lão gia tử ngồi xuống.

Tần Duyên Đông cũng ngồi xuống ở bên cạnh Bạch Thanh.

Tuy rằng Tần Duyên Đông vẫn luôn không nói gì bất quá mọi người đều đã quen, Tần Dịch Dương là người duy nhất thấy Tần Duyên Đông thái độ quá lãnh cảm lại nhìn thấy Bạch Thanh sắc mặt có điểm tái nhợt đối với Tần Viện nói, “Cô hai cũng đừng trêu ghẹo Thanh Thanh, hắn mới vừa cùng tiểu thúc kết hôn còn không có quen.”

Hắn nói xong còn đối với Bạch Thanh khẽ cười một chút.

Bạch Thanh thấy nụ cười này nghĩ đến nguyên chủ bởi vì hắn cuối cùng đạt đến kết cục bi thảm.

Tần Dịch Dương không phải là một tra nam, mà tâm tính hắn chính xác là loại ấm áp như vậy, bất quá là đối với ai cũng ấm áp như vậy, loại người này làm bằng hữu liền rất săn sóc, làm bạn trai chính là ai cũng muốn.

Nguyên chủ cùng Tần Dịch Dương là trúc mã cùng nhau lớn lên, cậu ấy cũng vẫn luôn cho rằng Tần Dịch Dương đối hắn như vậy là bởi vì thích cậu ấy, cuối cùng Tần Dịch Dương lại nói thích người khác, còn nói vẫn luôn xem cậu ấy như em trai, nguyên chủ được lớn lên trong sủng ái mà nói làm sao có thể chịu được kết quả này, kết quả chính là quay ra gả cho chú của hắn.

Bạch Thanh đối mạch não nguyên chủ tỏ vẻ kính nể, đối với nam nhân ấm áp như Tần Dich Dương, dùng thái độ của cậu bây giờ mà nói, hắn tưởng nguyên chủ lúc này hẳn là đang tức giận, vì thế không để ý Tần Dịch Dương, mà là hỏi Tần lão gia tử, “Gia gia, chúng ta buổi sáng ăn cái gì.”

Người làm Tần gia sẽ dựa theo khẩu vị mỗi người làm bữa sáng, cho nên tuy rằng người khác trên bàn đã có bữa sáng, Bạch Thanh lại không biết chính mình bữa sáng sẽ có cái gì.

Tần lão gia tử gõ đầu Bạch Thanh một cái, cố ý vững vàng thanh âm nói, “Như thế nào còn gọi gia gia, bối phận đã khác rồi.”

“Ách…… Ba.” Nguyên chủ vẫn luôn là kêu Tần lão gia tử gia gia, hiện tại gả cho Tần Duyên Đông giống như được thăng cấp bối phận, Bạch Thanh nghĩ đến đây nhịn không được nhìn Tần Duyên Đông liếc mắt một cái.

Tần Duyên Đông trên mặt không có biểu tình, chỉ thời điểm Bạch Thanh nhìn qua thấp giọng nói với cậu, “Bọn họ hẳn là chỉ chuẩn bị cháo cho em thôi.”

Vì sao chuẩn bị cháo, vì ngày hôm qua là tân hôn sao.

Bạch Thanh nghĩ vậy một chút mặt lại đỏ, hiện tại người Bạch Thanh da dẻ trắng sáng, mặt đỏ lên lên cũng đặc biệt rõ ràng.

Tần Dịch Dương vừa rồi không được Bạch Thanh để ý trong lòng đang có điểm mất mát, lúc này thấy hắn mặt đỏ nhịn không được hỏi, “Thanh Thanh cậu mặt làm sao vậy?”

Hắn không nghe thấy Tần Duyên Đông nói, biết Bạch Thanh là bởi vì cáu kỉnh nên mới gả cho chú của hắn, cho nên lúc này thấy cậu cùng chú của hắn nói chuyện một chút mặt đã đỏ, trong lòng liền có chút lo lắng.

Tần Duyên Đông trước mặt cũng không dám nói cái gì, hắn chỉ có thể nói, “chú à người tính tình tốt, người không cần cùng cậu ấy so đo.”

Tần Duyên Đông nghe vậy nhìn về phía Tần Dịch Dương.

Hắn đối với đứa cháu trai này có điểm chướng mắt, làm người do dự không quyết đoán, luôn muốn làm mọi người vừa lòng, đã thích người khác rồi cự tuyệt đối với Bạch Thanh, hiện tại còn thái độ này.

Hắn cười như không cười nhìn Tần Dịch Dương, “Tôi cùng Thanh Thanh là vợ chồng, làm người thế nào cậu ấy là người rõ ràng nhất, có giận dỗi cũng là tình thú của vợ chồng chúng tôi mà thôi.”

Tần Dịch Dương bị Tần Duyên Đông này không mềm không cứng nói sắc mặt cứng đờ, nhịn không được liền nhìn về phía Bạch Thanh.

Bạch Thanh không để ý tới ánh mắt Tần Dịch Dương, chỉ đối với Tần Duyên Đông cười cười, sau đó nói, “Đúng vậy, ta cùng A Đông sự tình liền không cần cháu trai nhọc lòng.”

Đôi với nam nhân thánh mẫu ấm áp như Tần Dịch Dương, nếu là không kịp thời phủi sạch quan hệ, Bạch Thanh sợ mình không làm gì, nhưng về sau gặp được vai chính thụ vẫn là sẽ nằm cũng trúng đạn.

Hắn nói xong còn thận trọng nhìn một vòng người chung quanh, sợ chính mình OOC, rốt cuộc trước kia Bạch Thanh chính là đối Tần Dịch Dương nói gì nghe nấy.

Mọi người đều không cảm thấy Bạch Thanh có cái gì không thích hợp, ngược lại có điểm xấu hổ.

Đại gia đình luôn nghĩ Bạch Thanh cùng Tần Duyên Đông sẽ là một đôi, rốt cuộc Bạch Thanh thích Tần Dịch Dương ai nấy đều thấy được, mà Tần Dịch Dương đối Bạch Thanh cũng là thật sự rất tốt, ai ngờ đâu thời điểm lão gia tử bàn chuyện hôn sự của hai người. Tần Dịch Dương lại đột nhiên nói hắn đã có người mình yêu, mà Bạch Thanh cũng dưới sự giận dữ gả cho Tần Duyên Đông, thành tiểu thẩm thẩm của Tần Dịch Dương.

Loại quan hệ này để đó ai cũng có điểm xấu hổ, phỏng chừng tị hiềm đều không kịp, ai biết Tần Dịch Dương hiện tại còn muốn xen vào chuyện gia đình người ta.

Tần lão gia tử cũng đối Tần Dịch Dương nháo nhào nảy giờ rất không vừa lòng, lập tức liền lạnh mặt nói, “ăn không nói, ngủ không nói.”

Ông ấy tuy rằng giống như nói chính là mọi người, nhưng ở đây đều biết chủ yếu nhằm vào chính là ai, vì thế mọi người đang sôi nổi lại im lặng, ánh mắt sẽ thỉnh thoảng đảo qua Tần Dịch Dương.

Tần Mạn bên cạnh thấp giọng hừ lạnh một câu: “Không thích liền cự tuyệt sạch sẽ, không cần làm kịch bản anh em tốt đâu.”

Tần Dịch Dương chỉ cảm thấy này đó ánh mắt dừng ở trên người, hắn không hiểu mình quan tâm Bạch Thanh có cái gì không đúng, dù hắn không thích Bạch Thanh, nhưng đây là đứa em trai này hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, tiểu cô cô từng nói, em trai có chuyện gì làm sao có thể mặc kệ được, nhưng lúc này hắn cũng nhìn rõ thái độ của mọi người, chỉ có thể im lặng, vô vị một lát bánh mì lát sau liền rời bàn nói, “công ty còn có việc, cả nhà ăn trước.”

Anh ta hiện tại đi làm ở Tần thị, mọi người đều biết đây là lấy cớ, vì thế đều gật gật đầu không nói gì thêm.

Một màn vừa nảy, còn không thể không xấu hổ rời đi sao, thời gian kế tiếp mọi người đều trầm mặt.

Chỉ chốc lát sau sau, cả nhà đem đồ ăn trước mặt ăn hết sau đó cũng đứng dậy rời đi.

Cơm sáng vừa xong lão gia tử gọi hai người lên thư phòng, cho mỗi người một bao lì xì nói, “Hiện tại các ngươi cũng kết hôn, về sau phải hảo hảo sinh hoạt.”

Tần lão gia tử đương nhiên biết một đêm kia sự là Bạch Thanh cố ý, nhưng Bạch Thanh bị nhà bọn họ chiều hư rồi, để cậu đi vào nhà người khác thật không thể yên tâm được, nhưng nếu so với đứa cháu trai, quả thật con trai của ông có cảm giác tin cậy hơn nhiều.

Con trai mình sinh mình hiểu nó nhất, tuy rằng tính tình có lãnh đạm, thực tế lại người có tránh nhiệm, nhiều năm như vậy cũng không có giao lưu cùng ai, cũng có năng lực, hơn hết người như vậy mới quản được Bạch Thanh, so với tính tính của đứa cháu trai thì con trai lại càng thích hợp với Bạch Thanh, lúc đó ông ấy suy tính minh bạch giả bộ hồ đồ trực tiếp định ra việc hôn nhân này.

Tình cảm vẫn có thể bồi dưỡng, ở chung lâu dài sẽ có, huống chi ông vừa rồi nhìn hai người cũng cảm thấy khá tốt.

Tần lão gia tử nói xong câu này liền đối với Tần Duyên Đông nói:

“Thanh Thanh con cũng nhìn nó lớn lên, con về sau phải có điểm nhường nhịn, cũng không cho khi dễ nó.”

Tần lão gia tử lúc này như đang gả nữ nhi đi ra ngoài làm Bạch Thanh không nhịn được mỉn cười, nhưng lại có điểm cảm động, cha mẹ hắn mất sớm, lở cùng họ hàng chui nhũi lớn lên, trước nay không thể có loại cảm giác này, bất quá lão gia tử nói rất đúng giống hắn thân nhi tử cái này liền rất quỷ dị.

Bạch Thanh ở một bên xấu hổ nói, “Gia…… Ba, tiểu thúc sẽ không khi dễ con

Tần lão gia tử quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Thanh liếc mắt một cái, “Ngươi cũng vậy, kết hôn rồi phải trưởng thành một chút, đừng cả ngày ngốc nghếch, bị bán còn giúp người ta đếm tiền.”

Giống các ác độc nam phụ nữ phụ đều là vì ngu ngốc mà chết thảm, nguyên chủ cũng không ngoại lệ, tính tình hư hỏng đầu óc đơn giản, hắn ở trong truyện gốc rất nhiều chuyện xấu đều là bị người khıêυ khí©h.

Bạch Thanh hiện tại xuyên thành cái này Bạch Thanh, đối Tần lão gia tử chỉ bảo không thể phản bác còn gật đầu tán thành.

Bất quá Tần lão gia tử hiển nhiên không cảm thấy Bạch Thanh có thể hiểu, cho nên hắn đối Bạch Thanh nói xong lại đối với Tần Duyên Đông nói,

“Về sau Thanh Thanh là vợ của con, con cũng phải trông trừng nó.”

Tần Duyên Đông nhìn Bạch Thanh liếc mắt một cái, gật đầu một cái, “vâng.”

Tần Duyên Đông trên mặt rõ ràng không có gì biểu tình, nhưng ngữ khí lại cho người ta một loại cảm giác nghiêm túc, nghĩ đến hắn đáp ứng chính là cái gì, Bạch Thanh tiểu xử nam độc thân từ trong bụng mẹ lập tức liền cảm giác không được.

Cảm giác vô hình nhưng chí mạng, Bạch Thanh quả thực đánh mất sức chống cự.

Cậu cảm giác chính mình hơi choáng váng liền cùng Tần Duyên Đông ra khỏi phòng lão gia tử, sau đó lại choáng váng đi theo phía sau Tần Duyên Đông.

Tần Duyên Đông để ý thấy cô vợ nhỏ mới cưới đi theo sau mình giống một cái đuôi nhỏ, đi đến cửa phòng đột nhiên dừng lại.

Bạch Thanh đột nhiên không kịp phòng ngừa liền đυ.ng phải, sau đó cậu liền nghe thấy Tần Duyên Đông ở bên tai dùng trầm thấp thanh âm nói,

“em vừa rồi kêu tôi là cái gì? Tiểu thúc? A Đông?”