Chương 18 – 2: Tôi muốn đưa em rời đảo

Hai bên mép phòng có một bức màn khổng lồ màu đen in hoa văn không biết tên dài phết đất, ở giữa phòng đặt một bộ sô pha màu đỏ sậm, trên bàn đặt một cái khay hình chữ nhật, có vẻ là một bộ với bộ ấm chén trên bàn. Làm cô khϊếp sợ chính là chiếc TV treo trên tường, trên đảo đâu có TV? Đào Nhân Nhân kinh ngạc tới mức không nói nổi thành lời, cô nghe thấy tiếng tim mình đập như trống nổi.

Cô nghe lời Á Lạp Đức ngồi xuống ghế sô pha ở chính giữa. Hắn cầm một chiếc điều khiển màu đen từ trên bàn trà, ấn nút một cái, màn hình TB bắt đầu phát ra ánh sáng.

“Có tiếng TV rồi, Đào tiểu thư hẳn là sẽ thả lỏng một ít, như vậy chúng ta cũng có thể nói chuyện tâm sự thật tốt.”

Có thể thả lỏng mới lạ, cô cảm thấy mình càng khẩn trương thêm một ít, đầu óc rối loạn như một mớ bòng bong, cảm giác như đột nhiên xuyên từ hiện đại tới cổ đại, sau đó lại phát hiện kỳ thật mình vẫn đang ở trong thế giới hiện đại.

Á Lạp Đức ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô, cúi đầu nói: “Đào tiểu thư, trước đó hẳn là tôi đã từng nói chúng ta là đồng loại, em có thể tin tưởng tôi.”

Đào Nhân Nhân nghiêng đầu nhìn, ánh mắt hắn vô cùng chân thành tha thiết, nhưng không biết vì sao cô lại nhìn ra một chút ý vị cười nhạo ở trong đó.

Cô muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng có lẽ bây bại lộ ra khát vọng quá sớm cũng không phải lựa chọn tốt. Cô trầm mặc, muốn xem tiếp theo hắn sẽ nói cái gì.

“Em chính là con người bình thường đầu tiên tôi thấy trên đảo này, khi đó tôi cực kỳ kinh ngạc, bởi vì không nghĩ tới trên đảo Sư Tâm lại có nhân loại.”

“Đào tiểu thư, có phải em tới đây là việc ngoài ý muốn không? Rốt cuộc em cũng chỉ là một người bình thường.”

Đào Nhân Nhân gật gật đầu khẳng định. Hôm nay thái độ của Á Lạp Đức hoàn toàn bất đồng với hôm trước, hắn không còn bày ra ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược, mà chỉ giống như một vị thân sĩ đang chậm rãi kể chuyện.

“Có lẽ Y Lạc Lai cũng nói cho em biết, đảo Sư Tâm là một cái ngục giam cầm tù nhân thú phải không?” Cô tiếp tục gật đầu.

“Tôi nói mình là đồng loại của em cũng không phải nói dối. Đời trước tôi chính là một người bình thường, nhưng tôi đã dung hợp với sinh vật phi nhân loại, cải tạo bản thân thành nhân thú.” Ánh mắt Á Lạp Đức dần dần thay đổi, từ màu đen biến thành màu đỏ. Đôi mắt này cô đã từng gặp qua ở đâu đó.

“Nếu trước đó tôi quá đường đột khiến em khó chịu, tôi thực sự xin lỗi em. Bởi vì sau khi dung nhập với nhân thú, cảm xúc của tôi sẽ bị thay đổi thất thường. Nhưng mục đích cuối cùng vẫn là muốn em có thể tin tưởng tôi.” Bàn tay Á Lạp Đức xoa xoa gò má non mềm trắng nõn, bàn tay của hắn lúc này đã không còn đeo bao tay.

“Vậy…mục đích anh mang tôi tới đây là gì?”

“Tôi muốn đưa em ra khỏi đảo Sư Tâm.”

Tác giả nói: Mọi người có cảm thấy cốt truyện biến đổi rất đột ngột không? Có loại cảm giác rất ngạc nhiên không?

Tôi muốn tạo ra nhân vật Á Lạp Đức có cảm giác thần bí, nhưng lại không biết mọi người nghĩ gì.

Kỳ thật chuyện xưa rất đơn giản, hy vọng tới khi đáp án được hé mở mọi người sẽ không cảm thấy “Ra là thế này?” thì tốt rồi.