Chương 18 – 1: Tôi muốn đưa em rời đảo

Đây là đâu?

Đào Nhân Nhân giãy giụa muốn đứng dậy, dưới thân là tấm đệm mềm mại, một chiếc chăn màu đen mỏng, ánh sáng duy nhất trong phòng chiếu qua khe hở của bức màn.

“Em tỉnh rồi?” Góc tối phải có một người đàn ông đang ngồi, thẳng tới khi người đó mở miệng nói chuyện, cô mới phát hiện ở đó có người.

“Anh là?” Đào Nhân Nhân chống tay trên giường, tựa lưng vào chiếc gối mềm phía sau. Căn phòng tối tăm khiến cô không thể thấy rõ gương mặt của hắn, chỉ có thể phân biệt đại khái dựa trên dáng người đang ngồi của đối phương.

“Mới ngủ một giấc đã quên tôi rồi sao?” Hắn đứng dậy đi tới, không biết vì sao đôi mắt hắn phát sáng lập lòe. Lúc này, cô đã đoán ra hắn là Á Lạp Đức.

Hắn đi tới gần, tay chống ở vách tường đằng sau cô, gương mặt hai người cách nhau chỉ bằng một cái nắm tay. Đào Nhân Nhân không dám nói lời nào, cô không biết mục đích hắn bắt cô tới đây làm gì, trong ký ức chỉ còn lưu lại giọng nói cuối cùng của mẹ cô, còn những việc xảy ra sau đó hoàn toàn không nhớ.

Y Lạc Lai có biết cô bị Á Lạp Đức mang đi không?

“Đào tiểu thư, em không có gì muốn hỏi tôi sao?” Hắn dùng một bàn tay khác thưởng thức sợi tóc vương trên vai cô, ngữ điệu nhẹ nhàng mị hoặc.

Đào Nhân Nhân trầm mặc, quan hệ của cô cùng Á Lạp Đức không thể nói là quen thuộc. Thay vì nghe được đáp án nửa thật nửa giả của hắn, không bằng ngồi chờ Y Lạc Lai tới tìm.

Thấy cô không nói lời nào, Á Lạp Đức càng tiến tới gần hơn một ít, gần như đã đυ.ng tới chóp mũi cô.

Đào Nhân Nhân muốn chạy trốn, nhưng không gian nhỏ hẹp khiến cô không thể tiến không thể lùi, đành phải cứng người chống đỡ.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần tới nỗi cô có thể ngửi rõ mùi vị trên người đàn ông này. Hơi thở xung quanh hắn lạnh thấu xương, lạnh như mùa đông ở phố Berlin, chỉ cần bước một bước cơ thể đã dính đầy tuyết trắng.

“Lạch cạch” tiếng mở đèn vang lên, đỉnh đầu đột ngột phát ra ánh sáng chói mắt, theo bản năng cô giơ tay che mắt nhưng lại đυ.ng phải người trước mặt.

“Xin lỗi.” Đào Nhân Nhân theo bản năng mở miệng nói xin lỗi. Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên cô ý thức được trên đảo Sư Tâm không có thứ gì như đèn điện.

“Đào tiểu thư, em chỉ muốn nói mấy lời này thôi sao? Tôi còn tưởng rằng em có thắc mắc gì khác nữa chứ?” Á Lạp Đức cách cô cực kỳ gần, ánh mắt hắn chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô. Lông mi của hắn rất dài, không cong vυ"t như Y Lạc Lai mà dài thẳng tắp, hoặc là do trọng lực, đuôi lông mi rũ xuống, phối hợp với nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt khiến hắn trông có vẻ nhu nhược đáng thương.

Đào Nhân Nhân trầm mặc. Ánh mắt của đối phương nhìn mình quá mức nóng rực, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô chỉ nhìn vài lần liền rũ mắt xuống, bàn tay khẩn trương nắm chặt tấm ga giường.

“Xem ra em đang khẩn trương. Chi bằng chúng ta xem một vài thứ nhé?” Không màng bận tâm tới ý kiến của cô, Á Lạp Đức kéo cô xuống giường.

Trong lúc Đào Nhân Nhân phản kháng giãy giụa, hắn liền quay đầu nói: “Đào tiểu thư, em không đi được sao? Tôi rất vui lòng được ôm em đấy.”

Cô sợ tới mức liên tục xua tay, trực giác trời sinh nói cho cô, lúc này vẫn nên thuận theo hắn thì tốt hơn. Xuyên qua dãy hành lang xa lạ, hai bên vách tường treo vài bức tranh cô không biết tên. Có vẻ như phẩm vị của Á Lạp Đức có chút khác với Y Lạc Lai, hắn càng có khuynh hướng dùng tranh vẽ trang trí chỗ trống, trong đó phần lớn là tranh phong cảnh, chỉ có một số ít là tranh vẽ người.

Hành lang dài đằng đẵng khiến cô liên tưởng tới game kinh dị, đi qua mấy cái cổng, bên trái tường biến thành cửa kính trong suốt sát đất, đứng từ đây có thể nhìn thấy rừng hoa cẩm chướng màu hồng cô từng gặp khi đi dã ngoại, chỗ trống trên mặt kính vẫn treo tranh vẽ, trên sàn trải thảm lông dê thật dài làm thành một con đường.

Đào Nhân Nhân không biết Á Lạp Đức muốn mang mình đi đâu, nhưng hình như nhà của hắn lớn hơn căn biệt thự của Y Lạc Lai một ít. Đi vài phút, bọn họ đã tới phòng khách rất lớn đằng sau cầu thang.