Chương 98: Xử Lý Du Gia

Chuyện của Tố Nữ Cung đã giải quyết xong, Lạc Kỳ dự định sẽ đến Du gia một chuyến sau đó sẽ mang Dương Tiễn Lâm đi Minh Giới tránh Bắc Hàn một thời gian. Nhưng cậu chưa kịp đến Du gia thì tin tức Bắc Hàn tử trận ở chiến trường Tiên Ma đã truyền ra.

Thiên Đế chết Bắc Thiên Đình vô chủ, nơi đây lại nổi lên một cuốc tranh đoạt ngai vị đẫm máu, nhưng đó không liên quan đến Lạc Kỳ. Bây giờ cậu đã đi đến trước cửa Du gia.

"Lão nô có mắt như mù, xin Đế Phi khai ân a" trước cửa Du gia một đám người dẫn đầu là Du Lượng đang quỳ sẵn đợi.

Du Lượng đã nghe tin Diễm Cơ cấu kết Ma Tộc, ông biết thế nào Lạc Kỳ cũng đến. Nhưng thà rơi vào tay Lạc Kỳ còn có đường sống chứ nếu để kẻ thù của Diễm Cơ nắm được thì Du gia này diệt tộc là cái chắc.

"Xem ra các ngươi đã biết ta sẽ đến a" Lạc Kỳ cười nói, cậu đảo mắt qua thấy Du Mẫn đang nhìn mình. Hai ánh mắt chạm nhau Du Mẫn sợ hải gục đầu xuống.

"Đế Phi, lão nô bị gạt xin người khai ân" Du Lượng gào khóc.

Ngày xưa tình cờ ông cứu được Diễm Tú đang hôn mê bất tỉnh, bởi vì ham mê nhan sắc của bà ta mà ông đã không kìm được mình.

Chín tháng mười ngày sau Diễm Tú sinh ra được một đôi long phụng. Nhưng ngày mở tiệc chúc mừng thì Diễm Tú đã mang đứa bé gái đi.

Đến một ngày Diễm Tú dẫn theo Diễm Cơ về, bà ta nói Lạc Kỳ không phải con trai ông. Không biết ma quỷ gì nhập mà bà ta nói gì Du Lượng cũng tin và làm theo.

"À đúng rồi, có cái này ta muốn cho ông xem" Lạc Kỳ quăng viên Lưu Ảnh Thạch lên trên không. Đoạn hình ảnh đối thoại giữa Lạc Kỳ và Diễm Tú bắt đầu hiện ra.

"Phốc..." Du Lượng xem xong liền tức hộc máu tại chỗ.

"Đế Phi, xin người nể tình khai ân tha cho Du gia một mạng a" Du Lượng dập đầu.

"Tốt, trong các ngươi ai từng hãm hại ta thì tự kết liễu đi, ta sẽ cho Du gia này còn hương khói nối dòng" Lạc Kỳ lạnh lùng mở lời.

"Đế Phi, xin người tha mạng,...." Một đám người gào khóc thảm thiết.

"Không muốn" Lạc Kỳ định xuất thủ, thì Du Lượng đã dẫn đầu tự sát trước.

Tiếp đó một đám người cũng tự sát theo, còn lại đều bị Lạc Kỳ đánh cho Thần Hồn câu diệt.

Những kẻ chết đi đều là những người đức cao vọng trọng ở Du gia này. Bây giờ còn lại chỉ là một đám tu vi thấp kém, cao nhất chỉ là tên Du Mẫn.

"Ba...bang...ầm..." Lạc Kỳ phất tay, những thứ Lạc Kỳ mang về cho Du gia đều bay vào nhẫn trữ vật của cậu. Mất đi những thứ này Du gia muốn sinh ra một vị Thiên Tiên còn khó, đừng nói đến có Huyền Tiên.

Lúc này ở một nơi khác, Diễm Cơ và người cha Ma Yộc của ả đang trốn ở một hang động nhỏ.

"Du Thủy, có ngày ta phải gϊếŧ ngươi" Diễm Cơ phẫn hận rít trong miệng. Chỉ trong một ngày mà ả mất hết, tất cả đều là do Lạc Kỳ bày ra.

"Đợi đại quân Ma Giới chiếm lấy nơi đây thì tên đó ngươi muốn chém, muốn gϊếŧ gì tùy" tên Ma tộc an ủi.

"Nhưng hai ngươi sẽ không đợi đến ngày đó được đâu" đột nhiên từ ngoài đi vào một người.

"Thiên...Đế, ngươi chẳng phải đã chết rồi sao" Diễm Cơ sợ hãi lui về sau.

"Ngươi đã hết giá trị lợi dụng cũng nên lên đường đi" Bắc Hàn hút Diễm Cơ lại, bóp chặc cổ ả ta.

"Thiên...Đế, xin..." Diễm Cơ ú ớ nói không tròn câu.

"Diễm Cơ, là ngươi dám gạt bổn tọa. Vì ngươi mà Thủy nhi mới rời bỏ ta, hôm nay ta cho ngươi đi thanh thản đã là khai ân rồi" Bắc Hàn lạnh lùng nhìn Diễm Cơ.

Thấy con gái của mình sắp bị gϊếŧ, tên Ma tộc đã đánh tới Bắc Hàn. Nhưng chỉ trong một chiêu hắn đã bị đánh xương cốt không còn, tan biết giữa thiên địa.

"Hừ, một tên Chuẩn Đế mà cũng dám xuất thủ với ta"

Diễm Cơ luôn tự phụ vào tài trí tính kế người khác của mình, nhưng không ngờ từ đầu ả đã là một quân cờ trong tay của Bắc Hàn.

Bởi vì trí tuệ của Diễm Cơ mà Bắc Hàn đã coi trọng ả, sử dụng như một con dao để kiềm chế các Đế phi khác.

"Diễm Cơ ơi là Diễm Cơ. Ngươi thông minh một đời nhưng tại sao lại mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy" Bắc Hàn bóp chậc tay, cổ của Diễm Cơ bị bóp gãy, thần hồn thì bị hắn thu lấy.

Sống lâu như vậy chỉ có một mình Diễm Cơ mang thai đứa con của Bắc Hàn, vì vậy hắn đã mong chờ vào đứa con này rất nhiều.

Nhưng bởi vì sợ đứa bé ra đời sẽ bị phát hiện dòng máu Ma tộc mà phá hư kế hoạch, nên Diễm Cơ đã tự gϊếŧ chết đứa con trong bụng mình rồi giá họa cho Lạc Kỳ.

Từ yêu sinh hận nên Bắc Hàn đã không suy xét kỹ liền giam cầm Lạc Kỳ ngàn năm. Những khi hành hạ cậu, hắn cũng đau lòng lắm nhưng hắn không thể tha thứ cho cậu được.

Đến khi Lạc Kỳ trốn thoát, Bắc Hàn cũng phát hiện được bí mật của Diễm Cơ. Lúc đó hắn chỉ muốn phanh thây xé thịt ả ra nhưng bởi vì đại thế mà hắn phải giả vờ như không biết chuyện gì hết. Hằng đêm hình bóng Lạc Kỳ lại hiện về trong tâm trí của hắn, nỗi nhớ ấy luôn dày vò khiến hắn muốn điên lên vậy.

Bây giờ Bắc Thiên Đình này đã đại loạn, kẻ nào trung thành, kẻ nào phản bội đã lộ mặt ra hết thì giá trị sinh tồn của Diễm Cơ cũng đã hết.

Chuyện Diễm Cơ bị gϊếŧ Lạc Kỳ không hề hay biết, bây giờ cậu đang cố gắng phá hủy Thôn Phệ Ấn cho Dương Tiễn Lâm.

"Bang...ầm..." Thôn Phệ Ấn vở tan, bên kia Bắc Hàn cũng cảm nhận được:

"Xem ra phải nhanh lên rồi".

Tuy nói trốn đi Minh Giới nhưng Lạc Kỳ còn phải thu xếp rất nhiều chuyện ở Thủy Tinh Cung, cũng như là Lạc gia. Trong khi đó Hải Tộc, Phong Tộc, Khổng Tước Tộc... những tộc tham gia vào việc tranh đoạt vị trí Thiên Đế đều bị Bắc Hàn ra tay chấn áp không thương tiếc.

"Thiên Đế, nể tình Phong Nhã Đế phi và Đế Tử xấu số, xin người tha cho Phong Tộc một con đường sống, xin người a" tộc trưởng Phong tộc cố chịu thương tích cầu xin Bắc Hàn.

"Đế Tử? ta có con bao giờ thế" nói như nhẹ nhàng nhưng hai mắt Bắc Hạn hiện lên sát khí nồng đậm.

"Bụp..." hắn nhắc tay lên tộc trưởng Phong tộc chết ngay lập tức.

"Phong Nhã, con tiện tỳ" Bắc Hàn chửi thầm trong miệng.

Kể từ khi công pháp đột phá thì hắn đã vĩnh viễn không thể có con, vậy thì đứa con trong bụng của Phong Nhã là của ai?

Hôm nay, trên bầu trời Thủy Tinh Cung một áp lực kinh khủng kéo đến.

"Không xong, Tiễn Lâm đi thôi" nhận ra khí tức quen thuộc của Bắc Hàn, Lạc Kỳ vội vàng thúc giục.

"Thủy nhi, nàng định đi đâu" Bắc Hàn bay lơ lửng trên không phía sau là một đội ngũ thiên binh.

"Cung nghênh Đế Phi trở về Thiên Cung" bọn họ cất tiếng hô. Cả tòa Thủy Tinh Cung và những kẻ đến xem đều choáng váng không tin nhìn Lạc Kỳ.

"Cung chủ là Đế Phi, vậy cô gia..." đệ tử Thủy Tinh Cung không dám nghĩ tiếp, tội thông đồng cùng nam nhân là tử tội a.

"Đế Phi? Ta không dám nhận a.

Du Thủy đã chết rồi, bây giờ ta là Lạc Kỳ, là đạo lữ của Dương Tiễn Lâm" Lạc Kỳ không hề nhân nhượng.

"Thủy nhi chắc ngươi đã biết hắn chỉ là một phân thân của ta. Bây giờ ta thu hắn lại thì nàng vẫn là người của ta" Bắc Hàn cười nói tay thì hút Dương Tiễn Lâm lại.

"Mở..." Lạc Kỳ lập tức thúc giục ra Âm Dương Minh Đăng, cửa Minh Giới từ từ mở ra.

"Định chạy?" Uy áp Tiên Đế phủ xuống, Bắc Hàn ép cho Lạc Kỳ không thể cử động được nữa.

Đột nhiên lúc này một đạo linh lực khác đánh tan uy áp của Bắc Hàn. Lợi dụng cơ hội này Lạc Kỳ kịp đẩy Dương Tiễn Lâm vào bên trong cửa Minh Giới còn bản thân mình thì bị kẻ khác bắt lấy.

"Lục Sỉ Phiêu, ngươi thả phi tử của bổn tọa ra" Bắc Hàn tức giận gầm lên đánh tới, nhưng đã không kịp.

Cả người Lục Sỉ Phiêu và Lạc Kỳ đều biến mất tại chỗ chỉ còn lại tiếng cười văng vẳng dội lại.