Chương 54: Thu Phục Khí Linh

Sống càng lâu người ta càng sợ chết, câu này thật sự ứng nghiệm cho trường hợp bây giờ. Đường đường Vấn Đỉnh lão tổ vì sợ chết mà phải thỏa hiệp với một tên Hóa Thần Kỳ, nói ra thật khiến người ta mắc cười.

"Ngươi muốn sống cũng được, nhưng phải làm Khí Linh cho Đoạt Hồn Châu của ta" Dương Tiễn Lâm ra điều kiện.

"Không được, ta đường đường...a, ta chấp nhận, ta chấp nhận" Linh hồn chưa kịp tự kiêu đã bị Dương Tiễn Lâm dập tắt ngay lập tức.

Nghe linh hồn đã đồng ý, lúc bây giờ Dương Tiễn Lâm mới hỏi rỏ hắn vì sao muốn đoạt xá mình. Thì ra linh hồn tên Mộ Trần, chính là tông chủ của Thi Mộ Tông, tông môn của bọn chúng nếu ai đột phá Vấn Đỉnh Kỳ đều ban chữ Mộ đầu tên.

Tuy là Tông Chủ nhưng hắn ở tông môn sống cũng không phải quá tốt, luôn bị Mộ Huyệt đè áp. Lần này nhân lúc Mộ Huyệt tự bạo, hắn cũng tự bạo thân xác theo dùng linh hồn để trốn ra ngoài.

Cùng lúc đó, hắn thấy Dương Tiễn Lâm kéo Lạc Kỳ bay đi nên quyết định đoạt xá Dương Tiễn Lâm để sống lại lần nữa, nhưng không ngờ kế hoạch lại bị phá hủy như vậy.

Quá trình dung hợp khí linh cũng diễn ra nhanh chóng. Vốn dĩ Đoạt Hồn Châu là sơ giai Pháp Bảo nhưng vì Khí Linh bị chết nên nó tuột xuống thành trung giai Pháp Khí. Bây giờ chỉ cần Mộ Trần thôn phệ Khí Linh cũ là có thể trở thành Khí Linh của Đoạt Hồn Châu rồi.

Mấy giờ sau Đoạt Hồn Châu một lần nữa phát sáng rực rở, nhưng bởi vì linh hồn của Mộ Trần đã bị tổn thương nên cấp bậc của Đoạt Hồn Châu bây giờ chỉ là đỉnh cấp Pháp Khí.

Chợt từ bên trong Đoạt Hồn Châu một chiếc nhẫn trữ vật văng ra. Mộ Trần lúc này cũng hiện ra với vẻ mặt đắng chát. Trong chiếc nhẫn đó là tích góp cả đời hắn và một phần của Thi Mộ Tông, xem ra bây giờ phải rơi vào tay Dương Tiễn Lâm rồi.

"Lạc Kỳ, bây giờ chúng ta đi nơi khác" Dương Tiễn Lâm thu nhẫn trữ vật và Đoạt Hồn Châu lại, nắm tay Lạc Kỳ nói.

"Ta muốn tìm nơi yên tĩnh tu luyện" mấy ngày nay Lạc Kỳ suy nghĩ rất nhiều. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cậu đã hụt chết mấy lần, bây giờ cậu mới hiểu rỏ bản thân mình nhỏ bé đến nhường nào.

Nhìn đôi mắt mang nhiều nổi niềm của Lạc Kỳ, cuối cùng Dương Tiễn Lâm cũng đồng ý. Lạc Kỳ cứ nghĩ Dương Tiễn Lâm chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng không ngờ người này lại ở bên cậu tận mười năm. Đó là chuyện sau này, còn lúc này cả hai đang tìm chỗ dừng chân.

Đến nhiều nơi, cuối cùng cả hai chọn một thôn trang nhỏ tên Thanh Hà Thôn để sinh sống. Về việc chọn nơi này là bởi vì khi hai người đi ngang qua thôn, thôn bị một con Giao Long tập kích, đang ngàn cân treo sợi tóc.

Cả thôn người tu vi cao nhất chỉ là Trúc Cơ Kỳ sao có thể địch lại Xuất Khiếu Kỳ Giao Long. Nhưng mà việc làm Lạc Kỳ ngạc nhiên nhất vẫn là Dương Tiễn Lâm dùng Hóa Thần hậu kỳ tu vi lại có thể gϊếŧ chết Giao Long.

Kiếm pháp của Dương Tiễn Lâm làm Lạc Kỳ mê mẫn thật sự.

Với việc Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm ở lại, cả thôn vui mừng còn không kịp. Nhưng bởi vì thích thanh tịnh nên nơi ở của hai người có rất ít người lui tới.

Bây giờ, công việc hằng ngày của Lạc Kỳ chỉ là tu luyện và luyện kiếm, thỉnh thoảng còn chỉ dạy vài đứa trẻ trong thôn tu luyện.

Vấn đề nâng cao tu vi Lạc Kỳ biết không thể nóng vội được, nên đa phần cậu dùng thời gian của mình để luyện kiếm.

Nhờ Dương Tiễn Lâm dạy dỗ mà kiếm thuật của Lạc Kỳ tiến bộ rất rỏ rệt, dạo gần đây Dương Tiễn Lâm còn dạy cho cậu một bộ Địa Cấp cao giai Lưỡng Nghi - Âm kiếm pháp. Bộ kiếm pháp này gồm Âm kiếm và Dương kiếm, nếu chia ra thì là Địa cấp cao giai nhưng nếu gọp lại chính là Thiên cấp kiếm pháp.

Lúc đầu nghe mình có thể học Âm kiếm Lạc Kỳ vui mừng tột độ, nhưng thời gian trôi qua cậu mới biết khổ là như thế nào. Bình thường Dương Tiễn Lâm rất dể nhưng mỗi lần luyện kiếm cứ như biến thành con người khác khó khăn và cực kỳ "biếи ŧɦái".

Tuy vậy, nhưng cuộc sống của Lạc Kỳ những năm này khá thú vị. Đầu tiên phải kể đến Mộ Trần luôn tìm cách chia rẻ cậu và Dương Tiễn Lâm, nhưng không một lần thành công.

Ở chung lâu ngày cậu mới biết tên Mộ Trần này suy nghĩ và hành động cứ như một thằng ngốc. Bên ngoài thì cứ giả trang đạo mạo thông thái, nhưng trong hành động và lời nói thì thôi rồi, không hề liên quan gì đến nhau. Không biết hắn làm cách nào lại leo được tông chủ của Thi Mộ Tông.

Việc thứ hai là con Thi Quỷ Long Tượng của Mộ Trần, từ thời khắc Mộ Trần trở thành Khí Linh thì kế ước linh hồn với những con Thi Quỷ của hắn cũng đã vô hiệu.

Nhưng mà con Thi Quỷ Long Tượng này lại không chịu bỏ đi, nó suốt ngày nằm bên Đoạt Hồn Châu cho Mộ Trần vuốt ve. Lạc Kỳ không biết nó trung thành hay quá ngốc, giống chủ nhân của nó nữa.

Có lần Lạc Kỳ nói với Dương Tiễn Lâm nghi ngờ mối quan hệ giữa Mộ Trần và Long Tượng, thì hắn lại nhìn Lạc Kỳ nói:

"Ngươi có muốn mối quan hệ của chúng ta giống vậy không" làm Lạc Kỳ ngượng đỏ hết cả mặt.

Vậy là thời hạn mười năm nhanh chóng trôi qua, gần đến ngày rời đi tâm trạng của Lạc Kỳ lại ngổn ngang khó tả. Cậu nữa muốn đi, nữa muốn không.

"Lạc Kỳ, ngươi ở lại được không?" Ngày Lạc Kỳ quyết định rời đi Dương Tiễn Lâm lại dùng ánh mắt trìu mến níu chân cậu lại.

"Cho ta một lý do ở lại" Lạc Kỳ trả lời lại bằng giọng điệu không rỏ vui hay buồn.

"Bởi vì, ta... ta yêu ngươi" mấy trăm năm sống trên đời Dương Tiễn Lâm mới biết yêu một người là như thế nào. Hắn không thể mất Lạc Kỳ được.

"Yêu ta, ngoài cái tên ngươi tự nói còn lại ngươi có cho ta biết gì về ngươi không" đây cũng là rào cản lớn nhất giữa hai người.

Cậu biết Dương Tiễn Lâm yêu mình chứ, nhưng cậu không hề biết gì về hắn cả, cậu có cảm giác bị giấu giếm, không được tin tưởng, nó rất khó chịu.

"Ta xin lỗi, là ta không nghĩ đến cảm nhận của ngươi. Ta biết ngươi còn gia đình, còn sư môn ở Bắc Vực, nhưng ngươi hãy cho ta hai mươi năm. Hai mươi năm sau ta chắc chắn đột phá Xuất Khiếu Kỳ, khi đó ta sẽ theo ngươi đi Bắc Vực" Dương Tiễn Lâm nắm tay, nhìn vào mắt Lạc Kỳ kiên định nói.

"Mười năm, trong thời gian mười năm ta phải về. Ta còn có việc muốn làm" Lạc Kỳ nhìn xa xăm về hướng bắc.