Chương 53: Đứng Xem Tình Đời Ấm Lạnh

Nhìn thấy khung cảnh nơi này, Lạc Kỳ rất khâm phục Diệp Trang Chủ, có thể phát triển một cơ đồ lớn đến vậy."Sẽ có một ngày ta cũng biến Bích Thủy Thành phồn hoa như vậy" Lạc Kỳ quyết tâm tự nhủ với lòng mình.

Mấy ngày sau, đang trong động phủ tu luyện thì bổng Lạc Kỳ nghe bên ngoài một mãnh ồn ào hẳn lên. Cùng Dương Tiễn Lâm đi ra ngoài xem, thì trước cửa Mai Diệp Sơn Trang lúc này đã tụ tập rất đông người.

Trong đó có một đám mặc y phục màu xám trùm kín mặt, chúng chính là Thi Mộ Tông, còn một đám khác lại mặc hoa lệ không ai khác là Diệp gia.

"Diệp Châu Long, ngươi quy hàng hay là muốn chúng ta gϊếŧ sạch các ngươi" tên dẫn đầu của Thi Mộ Tông nói lớn.

"Mộ Huyệt lão tổ cứ gϊếŧ hết bọn chúng để ngừa hậu hoạn về sau" tên dẫn đầu bên phía Diệp gia khúm núm chen vào.

"Diệp Ngạn, ngươi là tên súc sinh. Nếu sư phụ ta không nghĩ tình cũ thì Diệp gia các ngươi đã bị diệt từ lâu, hôm nay ngươi lại bắt tay với bọn chúng bán đứng chúng ta" bên phía Mai Diệp Sơn Trang, mỹ phụ tên Diệp Châu Long ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm kẻ tên Diệp Ngạn.

Nghe xung quanh nói, bà ta chính là Ngũ đệ tử của Diệp Trang Chủ, có lời đồn Diệp Trang Chủ từ sớm đã giao hết quyền hành cho bà rồi.

"Hừ, đó là việc hắn phải làm để trả ơn Diệp gia. Ngươi nên nhớ năm đó Diệp Tinh Hà đã bị trục xuất khỏi Diệp gia, bây giờ chúng ta và hắn không còn quan hệ gì nữa" Diệp Ngạn cãi bướng lại, mặt không hề đỏ.

Nghe Diệp Ngạn nói Lạc Kỳ chỉ biết lắc đầu, hắn chưa bao giờ thấy kẻ nào vô sỉ như vậy.

"Diệp Châu Long ngươi suy nghĩ cho kỹ, hôm nay Thi Mộ tông xuất toàn lực đến đây, các ngươi đã không còn đường lui nữa rồi" Mộ Huyệt lão tổ khàn khàn giọng uy hϊếp.

"Ha ha, chẳng qua các ngươi thèm muốn tài nguyên của Mai Diệp Sơn Trang, sợ chúng ta hủy nó mà thôi. Đám súc sinh các ngươi đừng mơ mà chiếm được" một tên đàn ông mặc chiến bào đi ra không hề sợ hãi.

"Đó là Kim Nhật lão tổ, không ngờ ông ta vẫn còn sống" xung quanh lại xôn xao lên.

Kim Nhật Lão Tổ chính là khai quốc thủy tổ của Kim Nhật Quốc này.

"Tốt, xuất thủ" Mộ Huyệt lão tổ gầm lên.

Lúc này, Thi Mộ Tông và Diệp gia đều xuất thủ đánh vào Mai Diệp Sơn Trang. Còn về phía sơn trang nhờ có phòng ngự đại trận nên cũng cầm cự được mấy phần.

Phía Thi Mộ Tông ba tên Vấn Đỉnh lão tổ đều xuất thủ, đây là lần thứ hai Lạc Kỳ nhìn thấy Vấn Đỉnh Kỳ đại năng xuất thủ. Cũng may bên trong động phủ mà Dương Tiễn Lâm thuê này có phủ một lớp cao cấp trận pháp nếu không Lạc Kỳ cũng không dám thảnh thơi đứng xem như vậy.

"Rầm,..." đại trận của Mai Diệp Sơn Trang làm sao có thể chịu nổi ba Vấn Đỉnh lão tổ công kích được, không được bao lâu nó đã nổ tung.

"Gϊếŧ..." người la lớn nhất lần này lại là tên Diệp Ngạn. Lạc Kỳ thật không hiểu nỗi tại sao hắn lại hận Mai Diệp Sơn Trang như vậy, là vì tâm lý của kẻ thất bại không muốn ai hơn mình tồn tại ư?

Cả đám người Diệp gia và Thi Mộ Tông đã đánh vào bên trong sơn trang, nhưng khi tất cả đều vào trong thì lúc này đột nhiên trên bầu trời từng cánh hoa Mai bay lả chả xuống. Mỗi cánh hoa Mai nhìn như vô hại nhưng lại lấy đi tính mạng bắt cứ ai khi chúng chạm vào.

"Đó là Mai lão, chúng ta được cứu rồi" đệ tử Mai Diệp Sơn Trang vui mừng la lớn.

Lúc này theo từng cánh hoa rơi, một thanh niên từ từ bay xuống. Người đó có khuôn mặt xinh như hoa, mỗi cứ động đều dạt dào ý xuân.

"Mai lão, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể chống lại ba người chúng ta sao" Mộ Huyệt trầm giọng.

Tuy cùng là Vấn Đỉnh tu vi nhưng bản thể của Mai lão là một gốc hoa Mai, muốn mở ra linh trí không biết đã sống bao nhiêu tuế nguyệt rồi. Mộ Huyệt kêu ông ta một tiếng Mai lão cũng không thiệt.

"Vậy nếu có thêm ta thì như thế nào" trong khi Mai lão vẫn giữ nụ cười trên môi thì một thanh niên nữa lại bước ra.

"A, đó là Diệp Trang Chủ, không phải nói ông ta chết rồi sao" mọi người đứng xem đều trợn mắt há mồm ngạc nhiên.

Nhất là đám người Diệp gia khi thấy Diệp Trang Chủ xuất hiện, mặt bọn chúng đều sợ đến không còn giọt máu.

"Phốc..." không khí còn chưa lắng xuống Diệp Trang Chủ đã lấy mạng một tên Vấn Đĩnh lão tổ của Thi Mộ Tông.

"Không, Mộ Linh" không ai có thể ngờ Diệp Trang Chủ ra tay nhanh như vậy. Chỉ một cái nhắc tay một tên Vấn Đĩnh sơ kỳ đã ngã xuống.

"Ngươi hạ độc chúng ta, có chết ta cũng kéo theo các ngươi đệm lưng" Mộ Huyệt lão tổ bây giờ đã nổi điên. Ông ta biết lần này chắc chắn phải chết hết.

"Không ổn lui lại hắn định tự bạo" Diệp Trang Chủ nhận ra ý đồ của Mộ Huyệt, ngay lập tức cùng Mai lão lập kết giới bảo vệ.

Người của Mai Diệp Sơn Trang không sao, nhưng đám người đứng xem lại dính nạn a, cả tòa động phủ của Lạc Kỳ dưới linh lực bạo nộ thì trận pháp đã rung lên, có dấu hiệu sụp đổ.

"Không ổn rồi" Dương Tiễn Lâm nhanh tay kéo Lạc Kỳ bay ra ngoài trước khi nó sụp đổ.

Phía Lạc Kỳ còn đở dù gì cũng là cao cấp trận pháp, còn những tòa động phủ nhỏ hơn đều trực tiếp nổ tung. Không biết có ai chết hay không.

Ra khỏi thành một khoảng xa, trái tim của Lạc Kỳ còn đập thình thịnh muốn rớt ra ngoài. Quá nguy hiểm a, đứng xem thôi mà xíu nữa đã mất luôn cái mạng nhỏ rồi.

Đột nhiên cánh tay Dương Tiễn Lâm nắm Lạc Kỳ cứng lại, cả người đổ mồ hôi đầm đìa.

"Không lẽ hắn bị thương" Lạc Kỳ lo lắng nghĩ.

Nhưng lúc này bên trong nhẫn trữ vật của Dương Tiễn Lâm bay ra một viên hắc châu, nó lơ lửng trên đỉnh đầu của Dương Tiễn Lâm từ từ hút ra một linh hồn.

Linh hồn đó vừa bị viên hắc châu rút ra khỏi người của Dương Tiễn Lâm, hắn liền ngã quỵ xuống ngắt xĩu.

Cả đêm không ngủ Lạc Kỳ chỉ biết ngồi lo lắng, cầu nguyện nhìn Dương Tiễn Lâm, cậu không biết phải làm gì lúc này đây.

Cũng may hai ngày sau Dương Tiễn Lâm đã tĩnh lại, Lạc Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Việc đầu tiên Dương Tiễn Lâm tĩnh lại là lấy viên hắc châu chứa linh hồn ra.

"Nói, sao ngươi lại đoạt xá ta"

"Hừ, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, không ngờ bản tọa đừng đừng là Thi Mộ Tông Tông Chủ lại bại trong tay một tên Hóa Thần như ngươi"

Nghe linh hồn đó nói Lạc Kỳ cũng bất ngờ, nhìn Dương Tiễn Lâm lúc nào cũng dể dãi vậy lại là Hóa Thần tu sĩ, nhưng không biết tại sao Lạc Kỳ lại thấy không vui, có cảm giác như bị lừa dối vậy.

"Tốt, vậy ngươi chết đi" Dương Tiễn Lâm bắt đầu niệm chú ngữ.

"A, ngừng lại, ngừng lại" nghe tiếng hét đau đớn của linh hồn Lạc Kỳ cũng phát sợ.

Linh hồn là nơi yếu ớt nhất của con người, chỉ cần chịu tác động một chút cũng đau đến chết đi sống lại.

"Ta quên nói với ngươi, nó là Đoạt Hồn Châu, không bao lâu nữa linh hồn của ngươi sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho nó thôi" Dương Tiễn Lâm nhếch miệng nói.

"Không, ta không muốn chết, ta khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, ta không muốn chết a" linh hồn sợ hãi la lên.

Nói cũng phải, linh hồn là một trong ba tên Vấn Đỉnh Kỳ của Thi Mộ Tông, hai người kia đều chết hết rồi vậy mà hắn không hề có ý định trả thù cho đồng bọn lại bỏ trốn, có thể thấy hắn sợ chết đến mức nào.