Chương 51: Vụn Vỡ

Từ trong cung điện một đoàn huyết vụ đã bay thẳng ra, xung quang huyết vụ đó là những đầu người đang mở to đôi mắt sợ hãi tột độ.

"Chạy mau" dùng sức lực còn lại Lạc Kỳ hét lớn thức tỉnh mọi người.

Cũng may đoàn người của Thủy Tinh Cung đứng xa nên chạy kịp, đám người Cữu Minh Tông còn chưa biết chuyện gì đã bị gϊếŧ hơn phân nữa.

"Ma Vật đáng chết" tên Xuất Khiếu Kỳ nổi điên lên xuất thủ định trấn áp đoàn huyết vụ đó. Nhưng pháp thuật của ông ta chưa đến đã bị huyết vụ phân giải ra.

Lúc bây giờ từ bên trong đoàn huyết vụ lộ ra một cái đầu lâu tóc đỏ cười khặc khặc.

"Hừ đáng chết" thấy pháp thuật của mình bị phá giải dể dàng, tên Xuất Khiếu Kỳ càng thêm tức giận."Minh Ngục Cấm Thuật" theo lời quát lên là một cái lao ngục hiện ra, bốn cột trụ khắc hình bốn con Linh Thú hung mãnh.

"Khặc khặc" nhìn Minh Ngục hiện lên, cái đầu lâu không hề sợ hãi mà vẫn cười ghê rợn. Nó há miệng ra từ bên trong hắc khí phun ra bao trùm cả Minh Ngục.

"Rắc rắc... bùm..." cả tòa Minh Ngục to lớn đã bị phá hủy trong tích tắc, tên Xuất Khiếu Kỳ lập tức hộc máu tại chỗ.

"Nó không phải Xuất Khiếu Kỳ mà là Vấn Đỉnh" tên Xuất Khiếu Kỳ lúc này mới thấy rõ nguy cơ liền hét lên.

Bây giờ hắn thật hận không tin lời Lạc Kỳ a, nếu tin một chút thì hắn đã không ỷ y như vậy rồi. Hắn là một trong hai lão tổ của Cữu Minh Tông, hắn không muốn chết a.

Cứ tưởng phải chết hết thì lúc này từ đằng xa hai luồng pháp thuật bay đến khóa đầu lâu Ma Vật lại.

"Cữu Minh Tông làm việc thất trách, việc này sẽ tính sổ sau" một âm thanh vang lên.

Cùng lúc đó là một người nam nhân mặc kim bào và một con Băng Thiềm đi tới.

"Tham kiến Băng Thiềm Tông Tông Chủ và Băng Thiềm Thủy Tổ" tên Xuất Khiếu Kỳ thấy hai người đến liền quỳ một chân xuống hành lể.

Phải biết cả hai đều là Vấn Đỉnh lão tổ, nhất là con Băng Thiềm này chính là Thủy Tổ lập ra Băng Thiềm Tông, thực lực sâu không lường được.

Nếu lần trước gặp được thì bây giờ Lạc Kỳ đã nhận ra con Băng Thiềm trước mắt này rất giống con lần trước đi theo Ngọc Thiền Thượng Nhân.

Nghe tên Xuất Khiếu Kỳ lên tiếng, những ngươi ở đây đều hành lể giống vậy ngoài trừ Lạc Kỳ đang nằm thôi thóp.

Không thèm để ý ai hết một người một cóc đã tấn công cái đầu lâu. Đại chiến nổ ra thật kinh khủng, chỉ là những tia linh lực bức ra thôi đã đủ gϊếŧ chết một người rồi.

Lạc Kỳ lúc này đã được mấy người trong Thủy Tinh Cung dìu đi tránh xa cuộc chiến.

"Không tốt, mãnh không gian của khu vực này đã bị đánh nứt ra rồi, mọi người cẩn thận" Thái Thượng Trưởng Lão la lớn.

Không ngờ Vấn Đỉnh chi chiến lại đáng sợ như vậy, còn có thể đánh nứt cả không gian.

Đột nhiên, Lạc Kỳ cảm nhận được một luồng sát khí, vô thức cậu đã xuất ra một chưởng, không ngờ chạm vào một người khác làm cả hai bị văng ra.

"Không..." đoàn người Thủy Tinh Cung đều la lớn, Lạc Kỳ đã bị văng vào mãnh không gian nứt. Nhưng lúc này một bàn tay đang nắm lấy tay của cậu, cố sức kéo cậu ra ngoài.

Cố mở đôi mắt ra thì Lạc Kỳ nhận ra đó là Tiêu Hoài Lân. "Hắn vẫn còn yêu ta sao, sao lại cứu ta" trong thời khắc sinh tử có người vì mình mà sẳn sàng chịu nguy hiểm Lạc Kỳ thật sự hạnh phúc.

Nhưng lúc này ở chỗ khác tiếng Vương Nhã Kỳ cũng đã vang lên thất thanh:

"Lân ca ca cứu muội" thì ra người đánh lén Lạc Kỳ chính là ả và ả cũng "may mắn" như Lạc Kỳ bị đánh văng vào khe nứt không gian.

"Lân ca ca huynh cứu ta, gia gia sẽ nhận huynh là đệ tử thân truyền, còn gả ta cho huynh nữa" cô ta không ngừng dụ hoặc Tiêu Hoài Lân.

Tiêu Hoài Lân nhìn Lạc Kỳ rồi lại nhìn Vương Nhã Kỳ, sau đó hắn quay lại nhìn Lạc Kỳ với đôi mắt đầy xin lỗi.

"Kỳ nhi, tha thứ cho ta, ta còn mối thù phải trả" nói rồi hắn buông tay ra, Lạc Kỳ rơi vào khoảng không thâm thẩm.

Rơi vào vết nứt không gian, Lạc Kỳ thấy cả người mình như bị xé toạc ra. Lạnh lẽo, đau đớn đã tràn ngập linh hồn và thể xác cậu.

"Ta phải chết sao" một ý niệm lóe lên, Lạc Kỳ từ từ nhắm chặt đôi mắt mình lại.

Nhưng lúc này từ bên trong người của Lạc Kỳ bay ra một viên Băng Châu nhỏ, khí tức thần thánh bao phủ lấy cậu ngăn chặn những vòng xoáy không gian ra bên ngoài.

"Đau, đau quá..." Lạc Kỳ rên nhẹ, cố mở to đôi mắt nhìn xung quanh. Đập vào mắt cậu là một căn phòng nhỏ, nhưng rất tiện nghi và sạch sẽ.

"Ngươi đã tỉnh rồi à" đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên, một nam nhân thân mặc hắc y bước vào.

"Ta chưa chết sao" đó là ý nghĩ đầu tiên của Lạc Kỳ.

"Ngươi vẫn còn sống, là ta cứu được ngươi tại bìa rừng" Hắc y nam nhân như đọc được suy nghĩ của Lạc Kỳ.

"Nơi này là đâu" Lạc Kỳ cố gắng nói rỏ từng chữ mặc dù cổ họng cậu rất đau.

"Đây là Trung Vực, Thanh Dương Quốc. Thôi ngươi nghĩ ngơi đi, có gì sau này hẳn nói" nam nhân đi đến bên giường dìu Lạc Kỳ nằm xuống.

Mấy ngày sau, thương thế của Lạc Kỳ đã bình phục được một ít, cậu đã có thể xuống giường đi lại được rồi.

Bây giờ, Lạc Kỳ có thể xác định ngày đó mình đã bị không gian phong bạo đưa đến Trung Vực.

Trung Vực là khu vực trung tâm của đại lục, nơi này lớn hơn các vực khác một chút, tu sĩ cũng nhiều hơn các vực khác.

Nơi Lạc Kỳ đang ở có tên là Thanh Dương Quốc, chỉ một quốc gia bình thường. Trung Vực giống với Bắc Vực cũng có Châu, Phủ nhưng không hề có Cảnh. Ở đây Cảnh được thay thế bằng các quốc gia lớn nhỏ khác nhau. Có những quốc gia lớn không thua kém bắt kỳ đại phái nào, cũng có những quốc gia nhỏ phải dựa vào tông môn để sinh tồn.

Như Thanh Dương Quốc đây chỉ là một quốc gia khá nhỏ ở Trung Vực, nội cảnh có ba thất phẩm tông môn, vương tộc của Thanh Dương Quốc thì là lục phẩm gia tộc.

Đang ngồi suy nghĩ miên mang thì hắc y nam nhân đi vào, ở chung mấy ngày hôm nay Lạc Kỳ cũng biết người này tên là Dương Tiễn Lâm.

"Có phải ngươi đã dùng Phùng Xuân Đan để cữu ta" Lạc Kỳ ngước lên nhìn hắn hỏi.

Cậu biết với thương thế của mình nếu không có loại đan dược cao cấp như Phùng Xuân Đan thì sẽ không mau phục hồi như vậy.

"Đúng vậy, chỉ là sơ cấp Phùng Xuân Đan mà thôi" giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.

Nói nghe nhẹ nhàng vậy thôi, chứ dù là sơ cấp Phùng Xuân Đan cũng là đan dược cấp năm, cả Thủy Tinh Cung muốn kiếm một viên chửa trị cho sư bá của Lạc Kỳ mà tới giờ vẫn không được.

"Đa tạ ngươi, nếu có cơ hội sau này ta sẽ trả ơn này" Lạc Kỳ không muốn mắc nợ ai cả, nhất là sau khi trải qua nhiều chuyện như thế.

"Nếu vậy, ngươi làm tùy tùng cho ta mười năm đi" đột nhiên, Dương Tiễn Lâm nói lên một câu mà Lạc Kỳ chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhìn vào đôi mắt Dương Tiễn Lâm thấy trong đó sự cương quyết, không phải là nói chơi Lạc Kỳ suy nghĩ vài giây rồi đã gật đầu đồng ý.

Thứ nhất, cậu không muốn thiếu nợ người khác, thứ hai cậu vẫn chưa biết đi đâu thôi thì theo Dương Tiễn Lâm, coi như một công đôi chuyện.