Chương 46: Tình Yêu Đầu Tan Vỡ

Nếu là lúc trước Lạc Kỳ chắc chắn Tiêu Hoài Lân sẽ chạy đến ôm lấy cậu, nhưng bây giờ khi bốn mắt đã nhìn nhau, thì đột nhiên trong lòng cậu lại thật sự cảm thấy hụt hẳn vô cùng.

"Hoài Lân, ngươi đã Kết Đan rồi, sao không đến thăm ta" nói ra câu này, hai má của Lạc Kỳ đã có chút đỏ lên vì ngại ngùng. Cậu muốn nhắc lại chuyện Hoài Lân hứa sẽ đến đón mình kết duyên đạo lữ, nhưng cậu không thể nói được.

"Lạc Kỳ, ta..." nhưng khi Tiêu Hoài Lân ấp úng định nói, thì ở bên cạnh một cô gái đã xuất hiện ôm chằm lấy cánh tay của hắn.

Thấy cảnh này, Lạc Kỳ cảm thấy bầu trời như sụp đổ vậy.

"Lân ca, hắn là ai vậy" cô ta nũng nịu, lắc lắc cánh tay của Tiêu Hoài Lân thân thiết mà lên tiếng.

Ánh mắt Tiêu Hoài Lân lúc này nhìn Lạc Kỳ đầy ái ngại, nhưng khi nhìn xuống cô gái đó thì bổng trở nên kiên định hơn rất nhiều.

"Đây chỉ là một người bạn của ta lúc nhỏ mà thôi" hắn trả lời.

Mỗi chữ như mỗi thanh kiếm bén nhọn đâm vào tim Lạc Kỳ, chẳng lẽ sau tất cả bọn họ chỉ có thể là bạn bè không hơn không kém thôi sao.

"Lân ca, cha kêu huynh đến gặp kìa, huynh đi mau đi" cô gái làm ra vẻ như mới nhớ đến. Không hề nhìn đến Lạc Kỳ một chút nào nữa, Tiêu Hoài Lân liền vô tình quay đi.

Nhưng khi nhân ảnh Tiêu Hoài Lân vừa khuất, cô gái ở đây đã ngây lập tức rủ bỏ vẻ mặt ngây thơ, trở nên cực kỳ đanh đá.

"Đừng tưởng ta không biết ngươi là ai. Ta cảnh cáo ngươi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Lân ca nữa, nếu không đừng trách ta độc ác" cô ả trợn mắt đe dọa.

"Hừ, ngươi chỉ là một món đồ chơi tạo cảm giác mới lạ cho Lân ca mà thôi. Ngươi cũng thấy Lân ca thử một lần đã chán rồi đó thôi, đừng làn mình ti tiện hơn nữa" cô ta cười khẩy mỉa mai.

Đứng giữa dòng người qua lại, nhưng tâm trí của Lạc Kỳ bây giờ chỉ quanh quẩn mấy câu nói của cô ta. Cho đến khi có người của Thủy Tinh Cung đến gọi cậu, thì cậu mới bừng tỉnh.

Cả đêm hôm đó, Lạc Kỳ không hề ngủ cũng như tu luyện, cậu ngồi đó mà gặm nhắm nổi đau của mình. Chưa bao giờ cậu nghĩ mình sẽ bị Tiêu Hoài Lân đối xử như vậy, đúng là thời gian sẽ làm thay đổi tất cả.

Đau đớn sao? Cậu đau chứ, đau như bị ngàn con kiến cắn xé trái tim mình, đau như bị ngàn cân ép xuống cơ thể mình. Nhưng rồi thời gian vẫn cứ thế trôi qua, vẫn ép cậu bước tiếp tục.

Sáng hôm sau, vòng hai diễn ra. Ở vòng này, mười sáu thí sinh sẽ thi đấu vòng tròn để xếp hạng.

Trong mười sáu thí sinh còn có cả ba người tu vi Kết Đan trung kỳ, đây cũng là ba kẻ có khả năng đoạt quán quân nhất.

"Lượt một, trận thứ sáu Vương Nhã Kỳ của Cữu Minh tông đối chiến với Lạc Kỳ của Thủy Tinh Cung. Cả hai mau lên lôi đài"

Không ngờ trận đấu đầu tiên của Lạc Kỳ lại cô ả hôm qua.

"Hừ tại vì ngươi mà đêm qua Lân ca mới tránh mặt ta. Ngươi đáng chết" Vương Nhã Kỳ vừa lên đài đã muốn lấy mạng Lạc Kỳ.

Mối hận hôm trước cộng thêm mối thù hôm nay Lạc Kỳ ra tay không hề nhân nhượng.

"Phốc..." ba kiếm, chỉ xuất ba kiếm Lạc Kỳ đã đánh cho Vương Nhã Kỳ thổ huyết văng khỏi lôi đài, trọng thương cực nặng.

Đám người đứng xem bên dưới đều hít khí lạnh. Thứ nhất, là bởi vì thực lực của Lạc Kỳ, thứ hai là bởi vì Vương Nhã Kỳ là đệ tử Cữu Minh tông. Đâu ai ngờ một kẻ xuất thân từ tiểu tông môn như Lạc Kỳ lại dám đánh Vương Nhã Kỳ không kịp trở tay như vậy chứ.

Lúc này, bên dưới một đám người đã tụ tập lại chỗ của Vương Nhã Kỳ.

"Tiểu súc sinh, ngươi đáng chết" đừng nhìn Lạc Kỳ chỉ xuất ba kiếm nhưng ba kiếm này là toàn bộ lực lượng của Lạc Kỳ, đánh cho kinh mạch của Vương Nhã Kỳ rách nát hết, dù có trị liệu cũng phải mấy tháng sau mới hồi phục.

"Trên lôi đài sống chết do trời, các ngươi đang hù dọa ai đó, định làm trái với quy định à" một thanh niên đứng bên trái trong ba người của Băng Thiềm Môn bắt ngờ lên tiếng.

"Hôm nay, ta nể mặt Ngọc Thiền, Thượng Nhân không so đo với ngươi" tên Hóa Thần mới lộ ra sát khí với Lạc Kỳ, bây giờ đã nhượng bộ.

Ông ta không ngờ Băng Thiền Thượng Nhân, một Hóa Thần hậu kỳ lại không nể mặt Cửu Minh Tông mà đứng ra bảo vệ Lạc Kỳ.

Kỳ thật ở các tông phái nhỏ Hóa Thần Kỳ đã được xưng là lão tổ, nhưng thật sự quy tắc chung của đại lục là không phải vậy. Theo đại lục quy định, Kết Đan xưng là chân nhân, Nguyên Anh là chân quân, Hóa Thần là thượng nhân, Xuất Khiếu là thượng quân, đến Vấn Đỉnh Kỳ mới được gọi là lão tổ.

"Các ngươi nếu gặp được hắn gϊếŧ chết không tha" tuy ngoài mặt tỏ vẻ hiểu chuyện, nhưng ông ta lại âm thầm truyền âm cho các đệ tử Cữu Minh Tông. Dù sao lần này Cữu Minh Tông còn đến tám người thi đấu, ông không tin gϊếŧ không được Lạc Kỳ.

Mọi chuyện tạm lắng xuống, các trận đấu sau lại tiếp tục. Ba lần chiến đấu sau đó, Lạc Kỳ đều xuất thủ nhanh gọn làm tất cả mọi người không còn dám khinh thường cậu nữa.

Ngày hôm nay đã thi đấu xong, khi ra về Đồng lão tổ cũng không trách phạt Lạc Kỳ câu nào hết. Tuy Thủy Tinh Cung nhỏ bé, nhưng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ đệ tử của mình, Vương Nhã Kỳ hạ sát thủ trước nên bị Lạc Kỳ đánh như vậy cũng là đáng đời.

Đêm khuya, khi đang ngồi tịnh tâm bỗng Lạc Kỳ nhận ra một khí tức quen thuộc.

"Lạc Kỳ, ta biết ngươi hận ta nhưng Kỳ Nhi không có lỗi gì cả, sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy" Tiêu Hoài Lân bất ngờ xuất hiện, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Lạc Kỳ.

"Ha ha, Kỳ Nhi, ngày xưa ngươi dùng để gọi ta, nhưng bây giờ lại gọi người khác" tim Lạc Kỳ vô cùng đau đớn, nước mắt cậu sắp ứa ra nhưng ngoài mặt vẫn cười thật lớn.

"Lần này ta đến đây khuyên ngươi mau đi xin lỗi Nhã Kỳ đi, gia gia cô ấy chính là Hóa Thần lão tổ, ông ta đã kêu người hạ sát thủ với ngươi trên lôi đài rồi" nếu bình tỉnh hơn Lạc Kỳ đã nhận ra sự thay đổi trong câu nói của Tiêu Hoài Lân, đã không còn gọi Vương Nhã Kỳ là Kỳ nhi nữa.

"Không đời nào, Tiêu Hoài Lân ngươi vì gia gia của cô ta là Hóa Thần lão tổ nên ngươi mới phụ ta phải không" Lạc Kỳ nạt ngang.

Nhìn hai hàng nước mắt chảy ra từ đôi mắt u buồn phẩn hận của Lạc Kỳ, Tiêu Hoài Lân hai tay nắm chặc cắn răng nói:

"Đúng vậy, ở thế giới này nếu không có thực lực sẽ không làm được gì hết. Vương Nhã Kỳ sẽ cho ta những thứ ta cần còn ngươi thì không"

"Thì ra ta thua ở xuất thân sao, không là hắn đã quá tham vọng, tham vọng đã làm hắn biến chất rồi" Lạc Kỳ đau đớn nhận ra sự thật phủ phàng này.

"Ngươi đi đi, đời này ta và ngươi coi như không quen biết" sót lại chút lý trí cuối cùng Lạc Kỳ ném thẳng thanh Hoài Lân Kiếm vào khối đá trước mặt. Có lẽ lực đạo quá mạnh, nên thanh kiếm đã gẫy ra thành hai như quan hệ của Lạc kỳ và Tiêu Hoài Lân lúc này vậy.