Chương 44: Cô Gái Đến Từ Minh Giới

Đêm đến, Lạc Kỳ vốn định nếu hết đêm nay còn tìm không thấy con Kết Đan Linh Thú ấy thì sẽ rời đi, không tìm kiếm nữa, thì bổng nhiên nó đã xuất hiện.

Trong đêm tối một vầng sáng xanh chói lóa như ngọn đèn chậm chạp đi tới. Trên thân cây cổ thụ lúc này Lạc Kỳ cũng đã ngồi bật dậy, bên dưới là một con mãng xà với đôi mắt xanh biết đang nhìn cậu.

Con mãng xà này đưa mắt nhìn Lạc Kỳ rồi cựa ngoạy đầu như muốn cậu đi theo nó. Lúc này, Lạc Kỳ rất phân vân lở như nó dụ cầu rồi bắt ngờ tấn công thì phải làm sao.

Nhưng Lạc Kỳ ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ này liền. Linh Thú chỉ hành động theo quán tính, nếu nó thấy cậu mà không tấn công thì chỉ còn một đáp án là nó có chủ nhân.

Lấy hết can đảm Lạc Kỳ bắt đầu đi theo con mãng xà, đi một chút Lạc Kỳ mới nhận ra mình đang được dẫn xuống lòng đất. Con mãng xà này đi tới đâu mặt đất liền tách ra đến đó, tạo thành một thông lộ thẳng xuống bên dưới.

Đột nhiên trong nhẫn trữ vật của cậu chiếc đèn l*иg lại bắt đầu không an phận, nó tự phát sáng lên ánh sáng như màu mắt của con mãng xà.

Lạc Kỳ lấy chiếc đèn l*иg ra khỏi nhẫn trữ vật, càng đi sâu thì nó càng sáng. Theo hai bên đường lúc này Lạc Kỳ đã nhìn thấy được những bức bích họa khắc vào đá núi, Lạc Kỳ thấy có hình ảnh rất nhiều oan hồn đang quỳ bái một cô gái.

Chợt con mãng xà quay đầu lại nhìn một cái, khi Lạc Kỳ đã thủ sẵn tâm lý chiến đấu thì nó lại từ từ hiển hóa thành một cành cây.

"Cuối cùng ngươi cũng đến" bổng một âm thanh nữ tính vang lên. Trên bức tường cuối cùng khắc họa một bụi hoa cũng đã từ từ hiện ra chân thật.

"Ngươi là ai" lấy hết dũng khí, Lạc Kỳ mở miệng hỏi lớn.

"Đã mười vạn năm rồi ta chờ đợi ngươi, cuối cùng ngươi cũng đã xuất hiện" không trả lời câu hỏi của Lạc Kỳ, đóa hoa ấy cứ lây lây những chiếc cành của mình mà nhẹ nhàng nói.

"Ta không hiểu ngươi nói gì hết, sao ngươi lại chờ ta mười vạn năm" Lạc Kỳ nhíu mày nói.

"Xem ra chuyển thế đã làm ngươi quên hết tất cả mọi chuyện rồi" bụi hoa lúc này đã biến thành một người con gái vô cùng xinh đẹp.

Lạc Kỳ nhận ra cô gái này chính là người đã được khắc họa trên những bức bích họa mà đám oan hồn kia quỳ bái.

"Thôi, với thực lực bây giờ của ngươi biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, chỉ làm đạo tâm thêm rối loạn mà thôi. Ngươi chỉ cần biết trong tương lai còn có một địch nhân rất cường đại mà ngươi cần phải đối mặt" cô ta thở dài một tiếng.

Càng nghe Lạc Kỳ càng rối loạn, cái gì mà chuyển thế, cái gì mà cường địch. Lúc này, Lạc Kỳ chỉ muốn rời khỏi nơi này mà thôi, đầu cậu đang rất đau.

"Chiếc đèn trong tay ngươi có tên là Âm Dương Minh Đăng, có thể mở ra thông đạo đến Minh Giới, chỉ là với đạo hạnh bây giờ của ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến"

Nói rồi cô gái đi lại lấy chiếc đèn l*иg trong tay Lạc Kỳ, đánh một đạo pháp thuật vào nó. Chiếc đèn l*иg lúc này bắt đầu xoay vòng tròn, phát ra ánh sáng mãnh liệt.

Từ nơi ánh sáng chiếu đến từ từ hiện lên một cánh cửa đá chạm trổ tinh xảo. Cánh cửa dần mở ra một luồng âm khí từ từ thổi tới.

"Nhớ kỷ ta là Mạn Đà La, chúa tể Minh Giới" nói rồi cô ta quăng trả chiếc đèn l*иg trả lại cho Lạc Kỳ, sau đó liền biến mất sau cánh cửa tối tăm.

Đứng lặn người nhìn Mạn Đà La cùng cánh cửa nối liền với Minh giới biến mắt, Lạc Kỳ mới hít một hơi thật sâu nhặt lên chiếc đèn l*иg.

Lúc Lạc Kỳ đang loay hoay tìm lối ra thì cậu nhìn thấy cành hoa mà Mạn Đà La đã bỏ lại.

"Nếu Mạn Đà La là chúa tể Minh giới, vậy một nhánh hoa từ cơ thể cô ta tách ra này cũng sẽ không tầm thường a". Lạc Kỳ suy nghĩ.

Cô ta đi rồi những phải mất một hồi lâu sau, Lạc Kỳ mới đi ra nơi này được, bằng cách đưa linh lực của mình vào nhánh hoa để nó mở đường giống như lúc đầu đến đây.

Về đến Thủy Tinh Cung, việc đầu tiên Lạc Kỳ làm đó là trồng nhánh hoa Màn Đà La này xuống. Thỉnh thoảng cậu cũng lấy nước bên trong cấm địa ra tưới cho nó, với những cống hiến mà Lạc Kỳ đã làm thì điều này không hề khó khăn.

Nhưng mà kể từ khi trở về, Lạc Kỳ lại thường xuyên nằm mộng, chỉ cùng một giấc mơ duy nhất nhưng lần nào cũng chân thật đến lạ thường.

Trong mộng Lạc Kỳ thấy mình bị trói buộc trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ, cậu có thể cảm nhận được chân thật bản tính chiếm hữu rất nặng của người đàn ông đó.

Mấy năm nữa trôi qua, kể từ ngày trồng thành công nhánh hoa Mạn Đà La, Lạc Kỳ cũng thường xuyên ngồi bên nó để tu luyện.

Bởi vì linh khí nơi này nồng đậm hơn rất nhiều những nơi khác, đã không thua kém bên trong cấm địa rồi.

"Đã đến lúc phục dụng nó rồi" Lạc Kỳ lấy một chiếc bình ngọc ra bên trong có một viên đan dược.

Nhật nguyệt luân phiên, Lạc Kỳ vẫn ngồi nơi đó tu luyện. Chỉ là linh khí bắt đầu xoay quanh người cậu, Khí Hãi bên trong sôi sục lên như muốn bạo phát vậy.

"Đúng là Lục phẩm đan dược Vong Ngã Đan, mới phục dụng có một viên đã giúp ta lĩnh hội được Kết Đan Cảnh rồi" Lạc Kỳ vui mừng.

Viên Vong Ngã Đan này chính là năm đó cha của Bảo Nhi cho Lạc Kỳ. Lúc đầu, cậu cũng không biết nó là loại đan dược gì, cũng chưa từng nghĩ trong tay mình sẽ có Lục phẩm đan dược, dù sao cả Thủy Tinh cung cũng chỉ có hai vị Tứ phẩm đan sư thôi.

Vong Ngã Đan là loại đan dược phụ trợ giúp tu sĩ rơi vào trạng thái vô ngã, dễ dàng câu thông với thiên địa, từ đây lĩnh hội mọi thứ đều nhanh hơn rất nhiều.

"Đã đến lúc Kết Đan rồi" Lạc Kỳ lại lấy ra một khối Thạch Nhũ trong suốt nắm trong bàn tay, cậu bắt đầu hấp thu lấy linh khí bên trong.

Khối Thạch Nhũ này đã có ngàn năm, là Mai Trưởng Lão cho Lạc Kỳ, linh khí bên trong có thể nhanh chóng giúp cậu phá tan bình cảnh hơn rất nhiều.

Lúc này, bên trong Khí Hải của Lạc Kỳ linh khí đang bắt đầu cô động lại. Linh khí xoay tròn ngưng tụ càng lúc càng nhanh.

"Ngưng cho ta" hét lớn một tiếng Khí Hãi của Lạc Kỳ "bùm..." nổ tung, một viên Lam Đan hiện ra trong đan điền của Lạc Kỳ.

Bởi vì, Lạc Kỳ là thủy hệ tu sĩ nên Kết Đan sẽ màu lam. Nhưng vẫn chưa xong, chỉ khi vượt qua Thiên Kiếp thì Lạc Kỳ mới chính thức Kết Đan nếu không nó cũng chỉ là một viên phế đan.