Chương 43: Thảm Khốc

Trận chiến vẫn diễn ra hết sức ác liệt, đã có mấy tông môn đến nhưng không một ai dám bước vào cuộc chiến này.

Bây giờ, phía ngoài của Huyền Thiên Tông đã là một mãnh hỗn độn, giữa xác người, máu và những tàn tích cuộc chiến trộn lẫn với nhau.

"Phốc..." lúc này Huyền Thiên Tông lão tổ đã bị đánh văng ra ngoài, kẻ đánh bại ông ta chính là tên Ma Tu tu vi Hóa Thần kia.

"Giao ra Tâm Ma" tên Hóa Thần Ma Tu lạnh giọng quát lên.

"Đi chết đi" bổng nhiên một đạo kiếm quang chém tới tên Hóa Thần Ma Tu, không chỉ lấy đi một cánh tay của hắn, mà còn đồng thời giải nguy cho Huyền Thiên Tông lão tổ.

"Ngươi súc sinh" bị chém đứt cánh tay tên Ma Tu đã bắt đầu nổi điên lên. Xung quanh hắn bây giờ Hắc Khí và Huyết Vụ đã xen lẫn vào nhau, tạo thành một chú ấn cực kỳ quỷ dị.

"Huyết Ma Chú - độc bá thiên hạ" kèm với tiếng hét, hắn đã đánh Huyết Ma Chú về hướng tên vừa mới chém đứt cánh tay của mình.

"Hừ" tên cầm kiếm cũng không phải dể đối phó, tay hắn huy ra một đạo kiếm đánh tan Huyết Ma Chú.

Nhưng chưa hết đắt ý thì phía sau tên cầm kiếm đã xuất hiện một giọng cười "Khặc...khặc..." quái dị.

"Đó chỉ là món khai vị, đây mới là móm chính" một bàn tay của tên Ma Tu đã hoàn toàn hóa thành xương cốt. Hắn lấy năm ngón tay xương trắng của mình bấm vào đầu của tên cầm kiếm, máu từ đỉnh đầu đối phương phun ra bao nhiêu đều bị năm ngón tay hắn hút lấy hết.

"Không Thiếu Tổ" đám người Huyền Thiên Tông thấy tên cầm kiếm chết đều đồng loạt hét lớn. Thì ra, tên cầm kiếm này chính là Thiếu Tổ của Huyền Thiên Tông, là người có khả năng Hóa Thần nhất trong tông.

"Tên khốn khϊếp, trả mạng lại đây" thấy đệ tử của mình bị chết oan ức, lão tổ Huyền Thiên Tông đã bay đến tung ra sát chiêu. Nhưng ông ta chưa kịp đến, thì đã bị đánh văng ra ngoài.

Đột nhiên, lúc này trên bầu trời mây đen giằng giũ, từng tia sét đánh thẳng xuống Huyền Thiên Tông, khối Tâm Ma đã bay lên giữa không trung phát ra luồng Ma Khí khổng lồ.

Thấy Tâm Ma xuất hiện, những tên Ma Tu ở đây như hóa điên, bọn chúng bay vào cướp lấy nó mà không hề sợ Thiên Kiếp.

Đám Ma Tu vì muốn có được Tâm Ma mà đã không ngằn ngại gϊếŧ lẫn nhau, cho đến khi trên bầu cửu cửu tám mươi mốt đạo Lôi Kiếp đồng loạt đánh xuống, phá hủy tất cả.

"Bùm....rầm...." thiên địa như đổ sập, không còn ai thấy được gì bên trong nữa.

Mây đen tan đi, mọi vật cũng từ từ được hiện ra. Nếu lúc trước ở đây còn là một bãi hỗn loạn, thì bây giờ chỉ còn lại một bãi đất trống không bị lúng xuống thật sâu.

Tất cả những người có mặt ở đây đều hít một ngụm khí lạnh. Không ai có thể ngờ trận Thiên Kiếp này lại khinh khủng đến như vậy. Tuy là Ma Tu đã chết hết, nhưng Huyền Thiên Tông bên này cũng không khá hơn là bao.

Huyền Thiên Tông có mười bốn đỉnh núi bây giờ chỉ còn lại bảy đỉnh, Hộ Tông Đại Trận bị đánh tan nát không còn một mãnh, những kiến trúc lộng lẫy trước đây hầu như đều hoang tàn.

Những người còn sống của Huyền Thiên Tông lúc này khóc không ra nước mắt a. Đến cả Tông Chủ Huyền Thiên Tông bây giờ cũng phải ngồi sụp xuống không biết có khóc hay không.

Nhưng còn may mắn là Huyền Thiên Tông lão tổ vẫn sống sót, nếu không lần này Huyền Thiên Tông sẽ triệt để bị xuống dốc luôn rồi.

Mấy tháng sau, Thủy Tinh Cung một lần nữa đã được xây dựng lại. Đối với những người không biết thì nói trận hạo kiếp của Huyền Thiên Tông là gieo gió gặp bão, còn đối với riêng Lạc Kỳ thì thật sự hả lòng hả dạ.

Sau khi Thủy Tinh Cung được sửa chửa xong, Lạc Kỳ cũng đã về Viễn Phong Thành một chuyến để gặp mẫu thân của mình. Ngoài dự liệu, lần này Lạc Kỳ còn gặp cả ông ngoại của mình và cả hai người anh họ.

Lúc nhỏ Lạc Kỳ cũng gặp ông ta mấy lần nhưng đều đã qua lâu lắm rồi, hôm nay nếu không có mẫu thân giới thiệu thì Lạc Kỳ cũng chẳng nhận ra. Còn hai người anh họ đây, là lần đầu tiên Lạc Kỳ được gặp.

Khi xưa thấy ông ngoại thì có cảm giác ông ta cao thâm khó lường, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy ông ta chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, khí huyết lại còn suy giảm rất nhiều.

Còn hai người anh họ, tu vi cũng chỉ là Luyện Khí tầng mười, một người tên là Lục Chính Quân, một người tên là Lục Chính Hào, hai người đều là đệ tử Bạch Vân Tông.

Nói ba hoa hồi lâu, ông ta cũng lộ ra ý định lần này đến đây.

"Kỳ nhi à, ngươi cũng thấy đó Lục gia nhỏ như vậy khó khăn lắm mới bồi dưỡng được ra hai vị ca ca của ngươi.

Nhưng mà tụi nó năm nay đã gần bốn mươi rồi vẫn chưa thể Trúc Cơ, ông ngoại đây có chết cũng không nhắm mắt a" vừa nghe là biết ý định liền, nhưng dù sao ông ta cũng là ông ngoại của cậu, hơn nữa còn có mẫu thân ở đây nên Lạc Kỳ cũng phải cho bọn họ mấy phần mặt mũi.

"Đây là hai viên Trúc Cơ Đan, coi như làm quà lần đầu gặp mặt cho hai vị ca ca đi" Lạc Kỳ nhàn nhạt lên tiếng.

"Quân nhi, Hào nhi không phải hai đứa có chuyện muốn nói với Kỳ nhi sao. Bây giờ thì nói đi" đột nhiên, ông ngoại của Lạc Kỳ chĩa mũi nhìn hai người anh họ.

Ngập ngừng hồi lâu, một người mới mở miệng:

"Kỳ đệ, trước khi chúng ta trở về tình cờ có nghe mấy vị sư huynh nói ở Kim Dương Sơn Mạch xuất hiện một con Kết Đan Linh Thú" dù chỉ nghe có vậy Lạc Kỳ cũng hiểu rỏ ý sau của toàn câu truyện.

Kim Dương Sơn Mạch là một vùng núi nhỏ ở gần Bạch Vân Tông, các Linh Thú ở nơi này đa phần đều chỉ là Luyện Khí Kỳ, thỉnh thoảng mới xuất hiện mấy con Trúc Cơ sơ kỳ.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện Kết Đan Linh Thú, vì vậy bọn họ là nghi ngờ ở đây chắc có thiên tài địa bảo gì đó nên con linh thú này mới Kết Đan được.

Thấy Lạc Kỳ khá hứng thú với việc này, ông cháu ba người bọn họ liếc nhìn nhau thở phào.

Lạc Kỳ cũng không bạc đãi bọn họ, lấy ra thêm ba mươi viên hạ phẩm linh thạch đưa cho bọn họ, cũng coi như trả công. Ai cũng được lợi nên mọi người đều thuận mặt rời đi.

Đến Kim Dương Sơn Mạch, Lạc Kỳ dạo một vòng cũng không thấy có cái gì ngoài trừ mấy con Linh Thú thấp cấp và vài người của Bạch Vân Tông.

Mấy người của Bạch Vân Tông thấy Lạc Kỳ cũng chỉ nhìn nhìn vài cái rồi thôi, dù sao nơi này thỉnh thoảng đều sẽ có người của tông phái khác đến làm nhiệm vụ gì đó.