Chương 21: Ma Vật Sau Cánh Cửa

Vạn vật có linh, đều thành chính quả. Đúng vậy, mọi thứ trên đời này một khi đã có linh tính thì đều có thể tu luyện thành Tiên.

"Các ngươi là Thông Linh Khôi Lỗi?" nhìn hai con Khôi Lỗi trước mặt, Lạc Kỳ biết chúng cũng chỉ mới có linh tính chưa được bao lâu, bởi vì chúng chỉ có Luyện Khí bốn tầng.

"Tại sao các ngươi ở đây, còn nơi này là đâu" Lạc Kỳ hỏi tiếp.

Sau một hồi lắng nghe và vận dụng tư phân tích, Lạc Kỳ mới hiểu rõ bọn chúng nói gì. Thì ra đây là nơi để phế phẩm, hai bọn chúng cũng tại vì chưa hoàn toàn luyện chế xong nên cũng bị bỏ ở đây. Nhưng may mắn mấy năm trước bọn chúng được một hồi thiên địa tẩy lễ, xuất hiện tinh lính và được Thiên Đạo ban cho công pháp tu luyện.

Đúng vậy, những loài phải cần linh khí trời đất tẩy lể trong thời gian dài, mới có linh tính thì chúng có linh tính sẽ được Thiên Đạo ban cho công pháp, pháp thuật để tu luyện, đây cũng xem như là bù đắp cho họ đi.

"Chủ..nhân...ta cho ngươi...cái này" một Khôi Lỗi cà lăm nói, sau đó liền đưa ra một thứ để lấy lòng cậu.

Đây là mô hình của một tòa cung điện, chỉ mới cầm lấy nó trong tay thôi Lạc Kỳ đã cảm nhận được một luồng khí tức rất cổ xưa rồi.

"Đây là...là mô phỏng lại...Cao Xương..Mê Cung...Tuy nhiên nó...chưa được...hoàn thành" con Khôi Lỗi đó chậm chạp giới thiệu.

Là bảo vật Cao Xương Mê Cung sao? Đột nhiên cậu có cảm giác thứ này không hề đơn giản.

Cảm nhận từ nội tâm hai con Khôi Lỗi này không có ý xấu đối với mình, thế là Lạc Kỳ mới cùng bọn chúng ký kế ước chủ tớ.

Ký kết kế ước xong xuôi, Lạc Kỳ đặt cho hai bọn chúng hai cái tên dễ nhớ là Khôi Nhất và Khôi Nhị, sau đó mới thu bọn chúng vào Linh Thú Túi, là một món Linh Khí gần giống như Túi Trữ Vật, nhưng có thể thu vật sống vào.

Đúng lúc này, Lạ Kỳ lại nghe thấy tiếng Hoàng Tiểu Thúy hớn hở chạy vào:

"Lạc Kỳ ngươi xem ta tìm được cái gì nè" a thì ra là ba viên Kết Đan Đan giúp tu sĩ thuận lợi Kết Đan hơn, tuy nhiên chúng đã không còn bao nhiêu dược lực.

"Ta sẽ đem về cho mẫu thân, à còn đây nữa nè" Hoàng Tiểu Thúy vui vẻ cười nói.

Lần này, trước thứ cô ta đem ra Lạc Kỳ thật sự bị kinh hỷ, đó là một tấm đan phương. Không sai, chính là Kết Đan Đan đan phương, nếu đem về cho sư môn chắc chắn Hoàng Tiểu Thúy sẽ lập được một đại công.

Khoe đồ xong, Hoàng Tiểu Thúy còn dẫn Lạc Kỳ qua bên phòng kế bên, nơi cô ấy tìm thấy đan phương.

Căn phòng này cũng bựa bộn như phòng kế bên, nhưng Lạc Kỳ lại nhìn thấy một xác chết. Đan dược và đan phương chính là tìm thấy trên người của hắn.

Là mùi máu...cái cảm giác này...

"Lạc Kỳ bên trong còn có một căn phòng" nói rồi, Hoàng Tiểu Thúy định mở cửa đi vào. Nhưng Lạc Kỳ đã nhanh tay chụp cô ấy lại kịp.

"Đi thôi" cậu nói nhanh.

"Có chuyện gì sao" Hoàng Tiểu Thúy vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Ra ngoài ta sẽ nói" không giải thích nhiều, Lạc Kỳ chỉ kéo tay cô ta chạy thật nhanh.

Hai người chay nhanh ra khỏi đây, mà không hề biết bên trong căn phòng kín ấy, lúc này một đôi mắt đỏ như máu đã mở ra. Nó chỉ là một cái đầu lâu với hàm răng nhọn hoắc, bên dưới cái đầu xấu xí ấy chỉ có một khúc ruột mà còn bị đâm bởi một cây kiếm đã sắp gãy.

"Gư....a...." nó giống như cực kỳ phẩn nộ mà gào lên, chẳng lẻ là vì để tuột mất hai con mồi là Lạc Kỳ và Hoàng Tiểu Thúy ư?

Chạy vừa tới đàm nước Lạc Kỳ đã nghe tiếng hú đó, hai con Khôi Lỗi bên trong Túi Linh Thú cũng truyền đến sự sợ hãi tột độ.

Kéo Hoàng Tiểu Thúy chạy nhanh hơn nữa, cuối cùng hai người cũng thoát được ra ngoài.

Không dám ở lại đây lâu, hai người đã chạy ra khỏi tòa lâu đài này.

Đi ra bên ngoài tòa lâu đài, lúc này Lạc Kỳ mới thở phào nhẹ nhỏm. Nhìn quanh không thấy ai, Lạc Kỳ mới kéo Hoàng Tiểu Thúy lại cạnh mình, kể nhỏ mọi chuyện lại cho cô nghe.

Nghe cậu kể xong Hoàng Tiểu Thúy liền cảm thấy rợn sống lưng vì sợ hãi.

Lúc đầu, Lạc Kỳ chỉ nghi ngờ nhưng khi nghe được tiếng gào rú thì cậu đã dám chắc chắn bên trong có một thứ gì đó có liên quan đến Ma Đạo rất lợi hại và nó vẫn còn sống.

Bởi vì việc này quan hệ trọng đại, nên Lạc Kỳ đã dặn dò Hoàng Tiểu Thúy giữ kín bí mật này, còn cậu khi trở về sẽ nói với Mai Trưởng Lão, sau đó để tông môn quyết định.

Theo cậu suy nghĩ, chắc chỉ có Mai Trưởng Lão mới tin tưởng những gì cậu nói, tất cả cũng do tu vi cậu quá kém dễ dàng khiến cho người ta không thật sự tin những gì cậu suy đoán.

Không lâu sau lần lượt có người đi ra, chào hỏi với người của các phái khác một chút, Lạc Kỳ mới cùng với đồng môn đi ra ngoài.

Bí cảnh chỉ mở ba ngày và hôm nay cũng là ngày cuối cùng. Nhìn nhìn thấy Diêu sư tỷ đã không còn mất hồn như trước, Lạc Kỳ cũng yên lòng hơn một chút. Hy vọng đã kích lần này không làm cho cô ta gục ngã.

Bên ngoài bí cảnh, thấy đoàn người Lạc Kỳ đi ra Lý Trưởng Lão như trút bỏ được một gánh nặng vậy. Tuy chỉ còn bảy đệ tử đi ra, nhưng ít ra cũng đã hơn nhiều so với những lần trước.

Những phái khác đi ra cũng chỉ có năm sáu người, nhất là Đao Kiếm Môn và Trú Kiếm Môn chỉ còn lại ba và hai người. Bọn chúng luôn dùng cặp mắt sợ hãi để nhìn Lạc Kỳ.

Đợi đến tối mà vẫn không thấy ai trở ra, vị trưởng lão Huyền Thiên Tông đã không còn ngồi yên được nữa.

"Các ngươi có nhìn thấy đệ tử Huyền Thiên Tông bên trong bí cảnh không" ông ta hắt hàm hỏi như ra lệnh.

Nhưng đáp lại ông ta chỉ là những cái lắc đầu và "không biết".

Lạc Kỳ tự nhiên thấy buồn cười, đệ tử của mình không ai trở ra mà ông ta vẫn tỏ vẻ hách dịch cho được.

Lý Trưởng Lão nhìn sang đúng lúc thấy Lạc Kỳ đang nhếch miệng cười, bà đảo mắt một vòng liền như đã biết được điều gì đó.

"Các vị xin cáo từ tại đây, Thủy Tinh Cung ở xa nên mạn phép trở về trước" bà ta cười nhạt lên tiếng, nhưng không đợi những người khác hoàn toàn đáp lại bà ta đã nhanh chóng lấy ra phi thuyền, đích thân điều khiển nó bay hết tốc lực, rời đi thật nhanh.