Chương 20: Gϊếŧ Người

Không ngờ đến bên phía Thủy Tinh Cung, người ra tay đầu tiên lại là Hoàng Tiểu Thúy. Cô nàng bây giờ như một người khác, không còn chút nào lo trước sợ sau như trước, mà trở nên quyết liệt, dũng mãnh đến lạ thường.

Theo sau Lạc Kỳ cũng giai nhập vào vòng chiến, không còn giấu giếm thực lực nữa, bây giờ kiếm của cậu đi tới đâu là có máu chảy ra tới đó.

"Mau chặn tên điên đó lại" tên họ Giang thấy máu của phe mình càng lúc càng đổ nhiều, liền bắt đầu cảm thấy tình thế không ổn rồi, hắn không ngờ Lạc Kỳ lại "điên" đến như vậy.Lúc này, Trú Kiếm Môn và Đao Kiếm Môn thật sự cảm thấy rất hối hận vì đã xen vào cuộc chiến này, phải biết Lạc Kỳ lúc này thật sự giống như một Sát Thần vậy, hai tông phái này dã bị cậu gϊếŧ không ít người.

Vốn tình cảnh đã không mấy lạc quan, thì bổng nhiên gánh nặng lại tiếp tục đè lên vai đám bọn chúng.

"Không biết Xích Quỷ Tông đến giúp đỡ, các vị Thủy Tinh Cung có nhường ra một cửa không" trong đám người đứng theo dõi tình hình, bất ngờ vang lên tiếng nói.

"Được" Lạc Kỳ rất khẳng khái đáp lại.

Vậy là cuộc chiến càng trở nên ác liệt hơn, không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người rồi, bây giờ áo của Lạc Kỳ đã hoàn toàn nhuộm thành màu máu.

Đang chiến đấu ác liệt thì đột nhiên tên họ Giang lại cong chân bỏ chạy, để mấy tên đàn em của mình lại chịu chết.

"Giang Từ Lãm, ngươi sẽ chết không toàn thây" một kẻ thấy vậy liền tức giận quát lên, nhưng kế tiếp đầu lâu của hắn đã bị Lạc Kỳ lấy đi.

"Các vị, chúng ta xin đầu hàng" một tên đệ tử Trú Kiếm Môn lúc này vô cùng hoảng sợ hô lên. Tiếp đó bọn người còn lại cũng đồng loạt đầu hàng.

"Lại để tên họ Giang chạy thoát" tuy giành được thắng lợi nhưng Hoàng Tiểu Thúy vẫn không cam lòng.

"Ha ha các vị coi đây là gì" nhưng lúc này một thanh niên mặc áo đỏ, một tay cầm loan đao, tay kia đã lúc lắc cái đầu lâu của Giang Từ Lãm đi đến.

"Các vị, Xích Quỷ Tông làm việc không tệ chứ" hắn cười hỏi.

"Đa tạ các vị" lần này là Lạc Kỳ thành tâm cảm tạ Xích Quỷ Tông đã trả thù cho các tỷ muội đồng môn.

Theo cậu, đồng loạt các đệ tử còn lại của Thủy Tinh Cung cũng chấp tay đa tạ Xích Quỷ Tông.

Lần tham chiến này không còn một tên Huyền Thiên Tông nào sống sót. Quay lại nhìn Đao Kiếm Môn và Trú Kiếm Môn, Lạc Kỳ bắt bọn chúng phải lấy Đạo Tâm của mình ra thề không được tiết lộ chuyện này rồi mới thả bọn chúng đi.

Đến lúc chia cửa Thủy Tinh Cung và Tinh Túc Phái chiếm hai cửa, Xích Quỷ Tông được một cửa. Các phái còn lại kể cả Bạch Vân Tông vì không ra tay giúp đỡ nên không được một cửa nào cả.

Trước khi vào cửa, Lạc Kỳ còn nhìn về phía đám người của Bạch Vân Tông đang rời đi bân quơ nói:

"Ít hay nhiều đệ tử của Bạch Vân Tông cũng có gϊếŧ người của Huyền Thiên Tông, các vị phải cẩn thận"

Không có lý do gì Lạc Kỳ ép bọn họ thề giữ bí mật này cả, nhưng cậu cũng nhắc nhở bọn họ "tay cũng đã có nhuốm máu Huyền Thiên Tông rồi, muốn thoát liên can cũng đừng hòng".

Lần này đám người Thủy Tinh Cung chỉ chia ra làm hai đội, vẫn là Lạc Kỳ và Hoàng Tiểu Thúy một đội, còn lại năm người kia một đội.

Bước đến cánh cửa cao lớn được trạm khắc cầu kỳ, Lạc Kỳ và Hoàng Tiểu Thúy khó khăn lắm mới đẩy cánh cửa ra được.

Bên trong khung cảnh hết sức hoang tàn, đi hồi lâu mới thấy được một vườn Linh Dược cấp hai.

Cũng không tệ, Linh Dược cấp hai sẽ luyện chế ra đan dược cho Trúc Cơ tu sĩ sử dụng, một vườn này có mấy chục cây Linh Dược chính là một món tiền không hề nhỏ.

Sau một hồi tìm kiếm, cả hai còn thu hoạch được hai cây Linh Dược cấp ba, đó là tất cả những gì hai người có cho đến lúc này.

Nhưng đi tiếp về phía trước cả hai mới thấy được mấy gian phòng, chỉ có điều bên trong chỉ toàn những đồ bỏ đi, không có cái gì còn sử dụng được.

"Sao nơi này không có gì giá trị hết vậy" tốn công tìm kiếm nhưng chăng thu được chút gì, Lạc Kỳ liền buộc miệng càu nhàu.

"Lạc Kỳ, ngươi biết lịch sử của bí cảnh này không" trong bân quơ đột nhiên Hoàng Tiểu Thúy lại lên tiếng hỏi.

Thấy Lạc Kỳ lắc đầu không biết, Hoàng Tiểu Thúy mới bắt đầu luyên thuyên kể lại.

Thì ra ngày xưa nơi này có một ngũ phẩm tông môn tên là Cao Xương Cung, nhưng cái tông môn này ở một vạn năm trước vì cấu kết với Ma Đạo phản bội đại lục, cho nên đã bị diệt trừ.

Qua trận chiến ấy, nơi này cũng biến thành hoang mạc cằn cỏi, Cao Xương Cung cũng bị lấy đi hết những gì có giá trị và nó cũng bị biến thành bí cảnh thí luyện cho đến ngày nay.

Cộng thêm việc qua bao nhiêu năm bị các thí luyện đệ tử bào mòn, thì bây giờ nó cũng không còn mấy thứ đáng giá.

Nghe xong chỉ biết thở dài lắc đầu, Lạc Kỳ cũng không bình luận gì thêm. Có đôi khi quyết định sai một chuyện quan trọng, sẽ không bao giờ còn cơ hội hối hận nữa.

Đi thêm mấy căn phòng nữa cũng chỉ được chút ít đồ vật, Hoàng Tiểu Thúy đã chán định quay ra ngoài, thì lúc này Lạc Kỳ lại lên tiếng hỏi:

"Tiểu Thúy, ngươi xem hồ nước này có gì khác lạ không"

"Hình như mặt nước lúc lên, lúc xuống" quan sát một hồi Hoàng Tiểu Thúy đã thấy được vấn đề.

"Chúng ta đi xuống dưới xem sao" nói rồi hai người liền nhảy xuống dưới hồ.

Không ngờ bên dưới hồ vậy mà còn có một đại sảnh nhỏ dẫn đi vào trong hai căn phòng thật lớn.

Bên trong có hai căn phòng, Lạc Kỳ và Hoàng Tiểu Thúy đã chia ra tìm kiếm. Bước vào căn phòng bên phải, Lạc Kỳ thấy có vài kiện Linh Bảo bị bỏ ngổn ngang. Cầm lên mới thấy nó hình như chỉ là phế phẩm, nhưng Lạc Kỳ cũng lấy hết dù sao Linh Bảo cho dù phế phẩm cũng có giá trị.

"Ai..." đột nhiên nghe tiếng động, Lạc Kỳ đã rút kiếm ra định chém thì lúc này một giọng nói đã vang lên.

"Đừng... đánh" một giọng nói bập bẹ như cà lăm vang lên, sau đó là hai người khoát áo choàng đen đi ra với dáng đi cứng ngất.

"Các ngươi là...?" Lạc Kỳ đề phòng hỏi.

"Chúng ta là...khôi lỗi, xin... ngươi đừng gϊếŧ... chúng ta, chúng ta... sẽ... nhận ngươi làm... chủ nhân a" một trong hai cố gắng hết sức mới nói hết câu.