Trở thành Nguyệt Sứ Lạc Kỳ được rất nhiều ban thưởng. Như lời hứa cậu đã gởi về cho Khổng Viện Chủ một viên Phục Thiên Đạo Cơ Đan để bà chửa trị tổn thương.
Bên ngoài ai cũng thấy Lạc Kỳ phong quang vô hạng, nhưng có ai biết lúc này cậu cũng phải đau đớn trị liệu cho cơ thể mình.
Ngày đó để đánh bại Thanh Nhãn cậu phải chấp nhận dùng đến Tàn Hồn của Âm Sát Thủy Tổ phụ thể vào mình. Nó giúp tu vi của cậu tăng nhanh nhưng đổi lại thân thể sẽ tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa cậu còn cưỡng ép bố trí Cữu Cữu Thiên Liên Trận càng khiến cơ thể quá tải.
Cũng may bây giờ Âm Sát Cung tài nguyên đầy đủ nên chỉ vài năm là Lạc Kỳ đã khôi phục lại như thường.
Năm nay, cũng là lúc Thương Khung Thần Tông chiêu thu đệ tử nên Lạc Kỳ đã để cho Hạ Thời Quang đi tham gia.
Việc này Lạc Kỳ đã suy tính rất lâu mới quyết định, tuy Âm Sát Cung bây giờ bồi dưỡng nó rất dể dàng nhưng nếu như vậy thì hắn mãi chỉ là ngoại lai.
Như Lạc Kỳ bây giờ cũng vậy, dù đã là Nguyệt Sứ nhưng trong mắt Thần Tông cậu vẫn là người của Âm Sát Môn. Lạc Kỳ không muốn Hạ Thời Quang cũng giống mình, với thiên phú của nó đáng để cả Thần Tông này phải cung phụng. Ngoài ra, Lạc Kỳ cũng muốn dùng hành động này hướng Tông Chủ an lòng.
Không ngoài dự đoán, Hạ Thời Quang rất dể dàng thông qua khảo hạch. Có Âm Sát Cung làm chổ dựa, con đường của nó sẽ dể dàng hơn nhưng cũng không phải hoàn toàn bằng phẳng.
Hôm nay, khi đang tu luyện thì Khổng Hồng Anh đã đi vào gặp Lạc Kỳ, nhìn vẻ mặt của cô đã biết có chuyện rất quan trọng nhưng lại không biết phải nói ra như thế nào.
"Tam sư tỷ, chúng ta là đồng môn tỷ đệ, có chuyện gì cần đệ giúp thì tỷ hãy nói ra" đối với những người thân của mình, Lạc Kỳ không bao giờ keo kiệt.
"Tiểu sư đệ, ai cũng nghĩ ta từ nhỏ đã không cha, không mẹ, nhưng có ai biết gia đình ta...là bị người diệt vong"
Nghe đến đây Lạc Kỳ thoáng kinh ngạc nhìn cô một cái, đúng là chuyện này cậu không hề biết.
Thì ra, Khổng Hồng Anh sinh ra ở Tứ Vũ Thành, nó nằm ngoài khu vực này. Nơi đó là Tứ Yêu Vực, được bốn đại Yêu Tông cùng tọa chấn.
Gia tộc Hoa Thủy Xà của Khổng Hồng Anh chỉ là một gia tộc nhỏ, lại nằm nơi loạn lạc bất phân Tứ Vũ Thành nên đã phải dựa vào Minh Ảnh Xà bộ tộc, một trong Thập Đại gia tộc mà sinh tồn. Nhưng mấy ngàn năm trước Minh Ảnh Xà tộc trong một lần tranh giành Huyết Mạch Quả Thực mà bị tổn hao thực lực nghiêm trọng. Cũng vì lẽ đó, Minh Ảnh Xà trong một đêm bị bức rời khỏi Tứ Vũ Thành, Hoa Thủy Xà cũng vì việc này mà liên lụy.
"Ngày đó hai vị Trưởng Lão đã phải hy sinh cả tính mạng mới đưa ta ra khỏi nó, ta cũng không biết bây giờ gia tộc như thế nào" cố nén bi thuơng Khổng Hồng Anh nói tiếp.
"Ta nghĩ nếu ta trốn thoát thì gia tộc của ta đã bị gϊếŧ hết rồi"
Đúng là Hoa Thủy Xà chỉ có một Chí Tôn Cảnh sơ kỳ lão tổ, nhưng trong cơ thể Khổng Hồng Anh lại ẩn chứa Hải Linh Xà Vương huyết mạch, đây là cao đẳng chủng tộc trong Xà tộc a.
Từ nhỏ Khổng Hồng Anh đã được định thân với thiếu tộc trưởng của Minh Ảnh Xà tộc, bọn họ dốc hết lực lượng cố lấy Huyết Mạch Quả Thực cũng vì để cô tiến hóa.
Nói đến đây Khổng Hồng Anh đã không kiềm được nước mắt.
"Minh Lượng tuy không phải là thiên kiêu chi tử gì, nhưng hắn là hôn phu của ta, là kẻ yêu thương ta nhất. Mấy ngàn năm nay, không có ngày nào ta không mơ thấy hắn a"
Thì ra đám người kia sợ hãi một ngày Khổng Hồng Anh lớn lên sẽ quay lại trả thù, nên mới diệt tộc trừ hậu hoạn.
"Sư tỷ, bớt đau thương, tỷ cũng không chắc họ đã chết hết, không chừng còn sống thì sao. Đệ sẽ giúp tỷ tìm họ mà"
Nghĩ một chút, Khổng Hồng Anh mới mở mắt như nhớ gì đó.
"Đúng vậy, còn Cực Cảnh Sơn, Cực Cảnh Sơn a"
"Cực Cảnh Sơn là nơi cuối cùng của các gia tộc bị "ruồng bỏ", chỉ cần trốn được tới đó thì họ vẫn còn đường sống a"
Không chờ lâu, một tháng sau Lạc Kỳ đã dẫn người xuất phát đi Cực Cảnh Sơn. Trong chuyến này có cậu, Long Hoành, Khổng Hồng Anh, Thanh Trù, Cổ Lỗ và một số yêu tộc của Yêu Tông nữa. Dù sao đến địa bàn của Yêu Tộc thì Yêu Tộc sẽ dể hành động hơn.
"Đây là Thừa Thiên Thành của Trường Thiên Đạo Quan, mọi người cẩn thận một chút" đi về phía Bắc vài tháng, mấy người của Lạc Kỳ đã vào địa bàn của đám đạo sĩ.
Giữa hai tông có nhiều mâu thuẫn nên Lạc Kỳ phải cẩn thận mới được.
"Sao người của Hoa Nhụy Môn lại có mặt ở đây nhiều vậy" thấy đám nữ nhân "như hoa, như ngọc" ngồi gần đó, Lạc Kỳ dò hỏi.
Gần đây Lạc Kỳ không ra ngoài nên tin tức không được thông linh lắm.
"Nguyệt Sứ đại nhân, hai tông này sắp kết thông gia nên mới qua lại mật thiết vậy a" kẻ nói là Cô Lổ, người thấp bé, có thần thông ngửi được gió. Hắn cũng không phải là Nhân Tộc mà xuất thân từ Phong Linh Trùng Tộc.
Trong khi nói chuyện, đột nhiên có một đám đạo sĩ kéo lại phía Lạc Kỳ.
Đúng là kẻ đến không thiện, đám đạo sĩ hùng hổ đi đến, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn đám người Lạc Kỳ.
"Nơi này không chào đón đám Yêu Vật các ngươi, cút"
Vốn nghe đạo sĩ của Trường Thiên Đạo Quán luôn tự cho là đúng, khinh miệt hết tất cả các giống loài khác. Nhưng hôm nay nghe những lời của tên đệ tử này thì biết nó còn hơn lời đồn.
Lúc này trừ Lạc Kỳ ra thì tất cả đều đứng dậy muốn động thủ.
"Đạo sĩ thối, ngươi nói gì?"
Thấy đôi bên giương cung bạt kiếm đám nữ nhân của Hoa Nhụy Môn cũng gia nhập, tức nhiên là họ đứng về phía đám đạo sĩ của Trường Thiên Đạo Quan.
"Ta nói các ngươi là Yêu Vật đó, sao, có ý gì?" một tên chỉ thẳng tay nói.
Đột nhiên ở đâu một đạo kiếm khí chém tới, lấy đi cánh tay của hắn.
"Thái Tử là người mà tên đạo sĩ như ngươi muốn nói gì nói sao" kẻ bất ngờ xuất thủ này là Độc Cô Ngạn. Hắn vì lo lắng cho Long Hoành mới đi theo.
Tên đạo sĩ bị chém đứt cánh tay cũng chính là mồi nổ giữa đôi bên. Rất nhanh cả đám đều bị bên Lạc Kỳ tóm gọn, nếu không phải cậu ra lệnh giữ lại thì bọn chúng đã chết rồi.
Lúc này, Trường Thiên Thành Phủ Thành Chủ đang cực kỳ náo nhiệt. Hôm nay là đại hôn của Thiếu Quan Chủ Hồ Thanh Danh và đại đệ tử Phùng Yến Yến của Hoa Nhụy Môn, nên tất cả những người được mời đều đến đông đủ.
Nhưng mà đám người được mời đều là "danh môn chính phái", đến Thương Khung Thần Tông đều không được mời.
Trong lúc cả đám sôi nổi, tân lang và tân giai nhân cùng đi chúc rượu quan khách thì đám người của Lạc Kỳ đã đi vào.
Thấy khách không mời mà đến, bên trên Trường Thiên Quan Chủ và Hoa Nhụy Môn Chủ đều nhíu mày đứng dậy.
"Âm Sát Nguyệt Sứ - Thương Khung Thần Tông xin ra mắt hai vị tiền bối" Lạc Kỳ rất lễ độ.
"Chúng ta không mời người của Thương Khung Thần Tông, tại sao ngươi lại đến" Quan Chủ dù không vui nhưng cũng không quá đáng, chỉ hỏi một câu.
"Đúng vậy, tuy vãn bối không được mời nhưng cũng xin tặng một phần đại lể. Mang vào" theo sau chử "mang vào" là đám đệ tử của hai tông bị Lạc Kỳ bắt.
Lúc này xung quanh đã một mãnh xôn xao. Không để bọn chúng nói, Lạc Kỳ đã dành trước:
"Đám đệ tử này hành sự vô lễ, buông lời nhục mạ chúng ta, nhục mạ Thần Tông đáng ra phải chết. Nhưng nghĩ đến đây là ngày vui của Thiếu Quan Chủ nên ta đã để chúng lại, làm lễ vật. Quan Chủ thấy ta đã rất có lòng rồi" Lạc Kỳ mĩm cười "chân thành".
Tuy bọn họ không thích Thương Khung Thần Tông nhưng cũng không dám trắng trợn ra mặt. Nay dám đệ tử này không chỉ nhục mạ Nguyệt Sứ của Thần Tông mà còn nhục mã cả tông môn người ta, việc đuối lý này không ai dám cải lại a.
Nhìn xoáy vào Lạc Kỳ, không hề thấy chút gì sợ hãi trong mắt cậu, Quan Chủ đành dời mắt qua đám đệ tử bị trói của mình. Ông biết Lạc Kỳ đây là muốn vổ mặt Đạo Quan.
Lúc này Hoa Nhụy Môn Chủ mới lên tiếng:
"Trường Thiên Đạo Quan nhục mạ các ngươi thì có liên quan gì đến đệ tử của Hoa Nhụy Môn. Các ngươi là khinh chúng ta không người" nói rồi uy áp Đồng Nguyên Cảnh liền áp tới, bà ta là muốn lấy cớ nhục mạ Lạc Kỳ đây. Nhưng rất tiếc bà ta đã không được như ý, Lạc Kỳ vẫn đứng đó không nhúc nhích.
"Đệ tử Hoa Nhụy Môn ra tay đánh lén, Môn Chủ Hoa Nhụy Môn không phân biệt trắng đen. Haha, đây thật sự là tác phong của đại phái, làm ta mở rộng tầm mắt a" lời của Lạc Kỳ vừa buông ra, sắc mặt của bà ta liền chuyển thành màu xanh. Bà ta vừa định đánh tới Lạc Kỳ thì đã bị Quan Chủ ngăn lại, truyền âm nói gì đó. Sau đó bà ta mới hòa hoãn lại.
"Việc này là chúng ta sai, phần lễ vật này ta nhận. Mời Nguyệt Sứ thượng tọa" không ngờ Quan Chủ lại có thể biến hóa nhanh như vậy, khiến Lạc Kỳ cũng hơi bất ngờ.
"Chúng ta còn có việc xin cáo từ" nhưng đi đến cửa thì đột nhiên Lạc Kỳ xoay đầu lại:
"Quan Chủ xin hãy quản giáo đệ tử mình cho tốt, nhất là cái miệng, không phải ai cũng rộng lượng như ta đâu"
Nghe xong lời này, tới phiên mặt ông ta chuyển xanh. Lạc Kỳ nói như vậy, chẳng khác nào đường đường Trường Thiên Quang Chủ như ông lại nhận ân huệ của cậu. Dù tức nhưng ông biết lúc này không thể hành động lổ mãng được.
Thấy đám người của Lạc Kỳ đi rồi, Hoa Nhụy Môn Chủ mới tức giận đứng lên. Quan Chủ thấy vậy thở dài một hơi.
"Làm người phải biết nặng nhẹ. Ai kêu Thương Khung Thần Tông còn đến bốn Đồng Nguyên Cảnh, còn chưa tính tên Thông Thiên kia. Chúng ta nuốt hận chuyện này, tìm cơ hội khác vây"
Lúc này bên ngoài Lạc Kỳ biết bây giờ việc đi ngang Trường Thiên Đạo Quan sẽ dể dàng hơn rất nhiều rồi.
Là tự đám ngu ngốc đó dẫn thân tới chứ cậu không hề muốn a.