Mặc Liên giữa linh hồn của Hạ Thời Quang vừa hình thành cũng là lúc "oán" tiến công mạnh mẻ nhất nhằm xâm nhập vào linh hồn của thằng bé. Nhưng Mặc Liên đã tỏa ra một nguồn linh khí thần thánh nào đó phá tan tất cả.
Sau đó, máu trong cơ thể của Hạ Thời Quang cũng hình thành từng đóa Mặc Liên. Lúc này "oán" trong cơ thể thằng bé đều bị Mặc Liên thanh trừ, gào rú thoát ra ngoài.
"Ầm...ầm..." đột nhiên trên trời chín tiếng sấm nổ vang lên. Tộc Trưởng, Cửu U và Phú Sát Lâm đều chạy tới.
Cảnh tượng trước mắt làm họ đều há miệng kinh ngạc. Bây giờ cả thân thể của Hạ Thời Quang đều bị một đóa Mặc Liên lớn bao phủ.
Cứ như vậy suốt chín năm, một ngày này đóa Mặc Liên nở hoa, từ bên trong một thiếu niên như bạch ngọc bước ra.
Cùng lúc này trên bầu trời cổ loa vân tượng bất ngờ hiện ra, một luồng đạo nguyên thuần khiết đã chiếu thẳng vào Lạc Kỳ.
Hấp thu đạo nguyên Lạc Kỳ cảm thấy nguyên lực trong cơ thể mình tăng nhanh không thể kiểm soát.
"Ầm..." Đạo Đan và Đạo Thể của Lạc Kỳ lại được cường hóa mạnh mẻ thêm.
"Ầm..." linh hồn của Lạc Kỳ lại được tăng trưởng.
"Ầm...ầm..." bây giờ là lôi kiếp kéo xuống. Lạc Kỳ, cậu đã đột phá đến Vạn Thế Cảnh.
Một bên Hạ Niệm Kỳ cũng cảm thấy nguyên lực của mình tăng lên, bất giác đã đến Chí Tôn trung kỳ. Mấy trăm năm trước hắn đã đột phá Chí Tôn cảnh, nhưng hôm nay nhờ vận của Lạc Kỳ mà hắn lại đột phá tiếp.
Gia đình Cửu U đã đến từ lâu, lúc nhìn thấy trời chiếu đạo nguyên vào Lạc Kỳ, Tộc Trưởng đã nói.
"Đây là Thiên Đạo chúc phúc a"
Đúng vậy, Lạc Kỳ lần nữa tân sinh cho Hạ Thời Quang nên Thiên Đạo đã trả ơn cho cậu. Như vậy sao có thể nói Tội Tộc bị Thiên Đạo từ bỏ chứ.
Chín năm Lạc Kỳ và Hạ Niệm Kỳ đều thủ hộ bên đóa Mặc Liên, nên khi độ kiếp xong Lạc Kỳ liền không màng thương thế mà yêu thương ôm Hạ Thời Quang.
"A cha, phụ thân, hài nhi bất hiếu đã làm hai người lo lắng" thiếu niên đó chính là Hạ Thời Quang, bây giờ đang quỳ dưới chân hai người.
"Quang nhi, con ta" Lạc Kỳ khóc, cậu khóc vì hạnh phúc, vì những thứ cậu bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng.
"Thành công?" Phú Sát Lâm nhìn Hạ Thời Quang rồi hỏi.
"Thành công" Lạc Kỳ trả lời trong nước mắt.
Nhìn thấy hy vọng trước mắt Tộc Trưởng liền gửi gấm tất cả hy vọng vào Lạc Kỳ. Nhưng mà lúc này ông phải ra chiến trường rồi không thể ở đây nữa.
Đêm, tại nơi này một khi đêm xuống thì mọi thứ đều bị nhấn chìm trong một màu đen u huyền. Ánh trăng không đủ sáng để soi rọi đến nơi thâm sâu cùng cốc này. Và đêm đó tại phòng của Lạc Kỳ thì cậu đã bị tập kích.
Vốn tính cảnh giác của Lạc Kỳ rất mạnh nhưng đêm nay cậu lại bị hắc am thôn phệ cả linh hồn và thể xác.
Cánh cửa mở ra, một mùi hôi thối tràn vào, một tên cười quái dị đi vào.
Bàn tay nhem nhuốc, dơ bẩn chạm vào mặt của Lạc Kỳ, rồi khuôn mặt của kẻ đó kề lại cổ cậu mà ngửi ngửi.
"Thơm lắm"
Giọng nói này là của Phú Sát Hằng a.
"Ngươi dừng lại, nếu ta có chuyện gì Cửu U sẽ không tha cho ngươi" nếu không phải linh hồn của Lạc Kỳ mạnh mẻ thì cậu đừng mơ nói chuyện được.
"Cửu U, sẽ có ngày ta sẽ đặt hắn dưới thân mà chà đạp. Còn ngươi, ha ha bây giờ ngươi phải hầu hạ ta vui vẻ rồi" Phú Sát Hằng nói ra thật đáng sợ, nếu để người khác nghe được hắn có mười cái mạng cũng không đủ chết a.
Nói xong hắn đã cởϊ áσ của Lạc Kỳ ra, đôi môi ghê tởm cắn lên nhụy hoa xinh đẹp rồi thỏa mãn "khặc khặc" cười thích thú.
Phú Sát Hằng tu luyện hắc ám đạo, ở đêm tối như vậy thì hắn hoàn toàn chiếm mọi ưu thế, hắn cũng không sợ Lạc Kỳ chạy mất.
Bổng nhiên lúc này từ bên ngoài một chớp kiếm quang hiện lên, nhưng Phú Sát Hằng không hổ là Vạn Thế cảnh, hắn đã né được.
Kẻ vào hai mắt đỏ như máu, kiếm trong tay cũng lạnh lùng cực độ đánh tới.
Lúc này Lạc Kỳ cũng không quan tâm vì sao Hạ Niệm Kỳ có mặt tại đây, cậu đang cố hết sức thoát ra hắc am đang bị suy yếu.
Bên kia, Hạ Niệm Kỳ cùng Phú Sát Lâm giao phong đang bị rơi vào thế hạ phong.
"Hắc Ám Quyền" Phú Sát Lâm vung đấm đánh mạnh vào ngực Hạ Niệm Kỳ.
"Bùm..." một quyền khiến cho lục phủ ngũ tạn của Hạ Niệm Kỳ đều bị đảo lộn.
Được nước lấn tới, Phú Sát Lâm định đấm tiếp một quyền.
"Bang..." nhưng lần này quyền lại chạm vào mũi một thanh kiếm.
"Xẹt..xẹt...á" liên tiếp mười mấy kiếm chém tới, Phú Sát Hằng bị tập kích không ngờ nên không né được.
"Phụp...á..." lần này hắn gào gú một cách đáng sợ, tiếng gào gú ấy cũng đã dẫn Cửu U và Phú Sát Lâm đến.
Lúc này chỉ thấy Phú Sát Hằng đau đớn ôm hạ bộ mà lăng lộn.
"Cắt đi thứ hại người này của ngươi, Phú Sát Hằng ngươi thành quỷ cũng là một con quỷ bán nam, nam nữ" Lạc Kỳ sát khí lộ ra rỏ rệt.Một khi Lạc Kỳ thật sự tức giận thì kẻ đó chắc chắn phải chết hoặc sống không bằng chết.
Như lúc này đây, một đường tuyệt sát kiếm đã thẳng đến cổ Phú Sát Hằng. Dù rất muốn né đi nhưng thủy chi lực đã khóa chặc lấy hắn, nên hắn chỉ còn có thể mở mắt đếm thời khắc tử vong.
"Bang..." nhưng đột nhiên một mũi thương đã đánh bạt kiếm của Lạc Kỳ ra, cứu Phú Sát Hằng một mạng.
"Phú Sát Lâm, ngươi có ý gì?" kiếm chỉ vào Phú Sát Lâm, Lạc Kỳ hỏi bằng một giọng cực kỳ lạnh lẻo.
"Lạc Kỳ, chuyện của Lục ca khi cha về sẽ cho ngươi một công đạo. Còn bây giờ ngươi không thể gϊếŧ huynh ấy"
"Haha, Phú Sát Lâm, ngươi đây là tình nghĩa hay mềm yếu" Lạc Kỳ trào phúng.
"Ngươi nói sao cũng được, nhưng ngươi không thê gϊếŧ huynh ấy" Phú Sát Lâm vẫn khăng khăng bảo vệ Phú Sát Hằng.
"Tốt ta tha cho hắn hôm nay, nhưng không biết khi cha ngươi biết con trai ông ta muốn đặt phu nhân của hắn dưới thân chà đạp, thì sẽ có cảm nghĩ gì a"
Nghe được câu này của Lạc Kỳ thì đến lượt Cửu U nổi bão, nhưng mà hắn cũng bị Phú Sát Lâm ngăn lại. Kết quả tên Phú Sát Hằng chỉ bị áp vào ngực chờ Tộc Trưởng về định đoạt, nhưng mà Lạc Kỳ sẽ không dể dàng bỏ qua như vậy, chỉ đang chờ đợi thời cơ mà thôi.
Gần đây Hạ Thời Quang vì muốn mình mạnh mẻ hơn nên thường xuyên ra ngoài rèn luyện. Vốn tu vi của nó chỉ cách lập Đạo Đan một bước nhỏ nhưng mãi vẫn không thành công, khiến cho Lạc Kỳ rất lo lắng, không lẻ tân sinh làm thằng bé không thể lập Đạo Đan nữa?
"Cha à, con thấy dường như việc con không thể lập Đạo Đan có liên quan đến Đan Điền" thử rất nhiều cách vẫn không được, Hạ Thời Quang đã nghiệm ra chút gì đó.
Đan Điền chứa đựng Đạo Đan nhưng bây giờ dường như Đan Điền của Hạ Thời Quang bị thiếu một thứ gì đó có thể giữ vững được Đạo Đan, nên nguyên khí không thể cô động được.
"Cha, người xem có thể dùng thứ gì thây cho Đan Điền của con được không?"
Tạo lập lại Đan Điền thì Lạc Kỳ có nghe nhưng dùng vật thây thế thì chưa bao giờ, nhưng mà đối với Hạ Thời Quang thì không gì là không thể cả.
Vì vậy qua bao nhiêu ngày vất vả suy nghĩ Lạc Kỳ cũng nghĩ ra một thứ, đó là Hư Vô Thiên Liên. Bản chất của Hư Vô là có như không, bao trùm vạn vật nên nó có điểm giống với Đan Điền. Cũng may đối với Tội Tộc không gian chi đạo cực kỳ mạnh mẻ nên những thứ chỉ tồn tại ngoài hư không, bọn họ đều có thể lấy tới.
Đầu tiên Lạc Kỳ cáy Hư Vô Thiên Liên vào Đan Điền của Hạ Thời Quang, dùng máu và nguyên khí của nó để nuôi dưỡng.
Vốn bản chất bây giờ của Hạ Thời Quang là được sinh ra từ Mặc Liên nên nuôi dưỡng Hư Vô Thiên Liên rất thích hợp. Không bao lâu đóa Hư Vô Thiên Liên liền mọc rể, hòa thành một thể với Đan Điền của Hạ Thời Quang. Không chỉ vậy, bởi vì hấp thu Mặc Thủy mà đã dần biến thành Mặc Thủy Thiên Liên.
Đây là một kết quả ngoài mong đợi của Lạc Kỳ a, nó không chỉ giải quyết được vấn đề của Hạ Thời Quang, mà còn mở ra một tia sáng cho Tội Tộc.
Gần năm sau, Hạ Thời Quang cũng lập Đạo Đan, đột phá đến Đạo Tôn Cảnh, không chỉ vậy nó còn được Thiên Đạo ban cho công pháp: "Tổ Liên Quyết".
Ngày qua ngày, ba trăm năm nữa trôi qua. Vốn Lạc Kỳ nghĩ hai trăm năm nữa Tộc Trưởng mới trở về, nhưng không bởi vì việc cải tạo Tội Tộc mà hắn đã về sớm.
Lúc nghe Lạc Kỳ nói có cách Tộc Trưởng rất vui vẻ, nhưng Lạc Kỳ vẫn phải cần vài người thí nghiệm.
"Tộc Trưởng, ta muốn Phú Sát Hằng" Lạc Kỳ thẳng thắn ra yêu cầu. Qua ba trăm năm Lạc Kỳ vẫn không quên mối thù lần đó.
Phú Sát Lâm biết bây giờ có muốn cũng không bảo vệ Phú Sát Hằng được nữa, vì đây liên quan đến cả tương lai của Tội Tộc a.
Tộc Trưởng cũng biết chuyện của hai người nhưng ông không thể từ chối. Một Chúa Tể như ông có thể ép Lạc Kỳ nhưng bây giờ ông không dám, ông không thể hủy bỏ niềm hy vọng bao đời nay của tộc mình.
"Ta chỉ yêu cầu, hắn không chết" đó là điều ông có thể làm cho Phú Sát Hằng lúc này.
"Được" Lạc Kỳ chấp nhận không để Phú Sát Hằng chết nhưng việc thí nghiệm như thế nào thì không một ai được can ngăn.
"Hai trăm năm" nghĩ đến đây Lạc Kỳ hé một nụ cười lạnh lẻo.