Chương 46: Cuộc Sống

Trẻ em Tội Tộc rất dể nuôi, bởi vì được sinh ra từ bùn đất nên đối với nó mọi thứ đều là thứ ăn. Lạc Kỳ thấy nhà người khác nuôi đều giống nhau, là đút nó ăn thịt sống, lá cây gì đó... Nhưng Lạc Kỳ lại khác, cậu chỉ cho nó ăn thức ăn giống nhân loại, là thịt chính, rau củ..

Thời gian gần đây Lạc Kỳ không hề ra khỏi phòng, cậu đang tiến hành cải tạo lại đứa bé này.

Những giọt Mặc Thủy đầu tiên vào cơ thể đứa bé đều được hấp thu mạnh mẻ. Cậu dùng Mặc Thủy tái tạo lại gân cốt, da thịt của nó, tạo nên một lớp màng bảo vệ tránh bị thối rửa.

Quá trình này mất rất lâu vì trẻ em Tội Tộc cũng như trẻ em Nhân Tộc rất yếu ớt, một chút bất cẩn nó sẽ bị chết.

Cứ như vậy Lạc Kỳ đã ở ngôi làng nhỏ này hơn ba năm, đối với những người nơi đây cậu rất có thiện cảm. Không ngờ ngoài chiến trường họ ác liệt, khát máu như thế mà trong cuộc sống hằng ngày họ lại sống tình cảm đến vậy.

Cuộc sống của họ rất bình dị, nếu sống qua mười tuổi thì họ không cần ăn nữa nhưng họ vẫn đi săn. Tại sao ư? Vì họ muốn được giống như các tộc khác, được ăn, được mặc, được bình thường.

Ba năm qua, đứa bé Tội Tộc ấy đã có một tiến triển đáng kinh ngạc và Lạc Kỳ đặt cho nó cái tên là Hạ Thời Quang. Cậu mong muốn có một ngày chính nó sẽ bước ra và trở thành ánh sáng mới cho Tội Tộc, giúp Tội Tộc tân sinh lần nữa.

Ba tuổi Hạ Thời Quang đã biết nói, chạy nhảy như mọi người, có điều làn da của bé có màu xanh nhạt chứ không phải là bùn đất.

"A cha, a cha xem con nè"

"Bùm..." Hạ Thời Quang đưa tay, một dòng thủy lưu bắn ra, đánh nát cả gốc đại thụ gần đó.

Một đứa bé ba tuổi dùng được pháp thuật đánh nát một cây cổ thụ, đó là tình huống gì? Nhưng nhìn Lạc Kỳ không hề kinh ngạc, có thể biết điều này đã quá quen thuộc.

"Quang nhi giỏi lắm, đi tìm phụ thân học kiếm pháp đi" Lạc Kỳ nhẹ vổ đầu nó.

Tội Tộc tu luyện không cần công pháp, dường như từ khi họ được sinh ra thì tu luyện đã trở thành bản năng. Tùy theo thiên phú, từ nhỏ họ đều lấy thiên địa, vạn vật làm công pháp, làm chiến kỷ. Điều này khiến cho mọi tộc khác đều phải khâm phục a.

Như Hạ Thời Quang, có lẻ được Mặc Thủy cải tạo nên nó rất mẫn cảm với nước. Vốn Tổ Địa của ngôi làng này thuộc loại kém cỏi nhất, những đứa bé sinh ra từ đây thiên phú cũng không cao, nhưng Hạ Thời Quang lại là ngoại lệ.

Một tuổi năm đó nó đã hấp thu được linh khí trời đất bước vào con đường tu luyện. Đến nay ba năm đã sắp Kết Đan, thiên phú như vậy thật sự rất kinh khủng a.

Nhìn Hạ Thời Quang đang luyện kiếm với Hạ Niệm Kỳ, Lạc Kỳ bắt đầu tính toán.

Ở Tội Tộc, hai mươi tuổi sẽ xung quân học tập kỷ năng chiến đấu, nhưng thân phận của Hạ Thời Quang không thể để lộ được, dù sao nó cũng không phải một Tội Tộc chân chính.

Bảy năm nữa trôi qua, hôm nay oán khí của Hạ Thời Quang lần đầu bị bộc phát. Điều này không xa lạ đối với Tội Tộc, oán khí bộc phát có nghĩa là tổ tiên đang truyền thừa cho họ. Số lần oán khí bộc phát càng nhiều thì kẻ đó thiên phú càng cao, thành tựu càng cao.

Lúc này Lạc Kỳ đang ôm ngực nhìn oán khí tuông vào cơ thể Hạ Thời Quang với đôi mắt bất lực. Cậu từng ra tay ngăn cản những oán khí này nhưng cậu đã bị nó phản phệ làm bị thương.

Nhìn đứa bé điên cuồng gào rú, trong lòng Lạc Kỳ đau như bị xé nát, nó...là con của cậu a.

Bảy ngày, bảy đêm trôi qua oán khí cũng tan, trong đôi mắt của Hạ Thời Quang đã mất đi sự ngây thơ vốn có.

"Tại sao, tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy. Gϊếŧ, gϊếŧ hết đám dị tộc ngoài kia" nó lại gào rú.

Lạc Kỳ biết nó đã tiếp nhận cái "oán" của Tội Tộc đối với Thiên Đạo, đối với các tộc khác.

Một lúc sau Hạ Thời Quang ngã xuống, Lạc Kỳ nhanh chóng chạy đến ôm nó, Hạ Niệm Kỳ cũng đang lo lắng đứng ngồi không yên.

Hai mắt Lạc Kỳ quyết tuyệt, tay kết thành ấn, Tịch Hồn Thủ vừa ra đã rút lấy linh hồn của Hạ Thời Quang.

"Lạ Kỳ, đừng làm vậy" Hạ Niệm Kỳ định ngăn cản nhưng thấy ánh mắt của Lạc Kỳ thì đã dừng lại.

"Yên tâm, ta chỉ muốn loại bỏ oán khí cho nó mà thôi"

Nói thì sẽ nhưng làm mới khó, oán khí đã ẩn sâu trong linh hồn đứa bé nếu cưỡng ép mang ra sẽ khiến linh hồn của nó bị tổn thương nghiêm trọng. Còn chưa nói đến bên trong oán khí chứa đựng truyền thừa, nên Lạc Kỳ chỉ tìm cách loại phần "oán" đi thôi.

"Ngươi hộ pháp cho ta" Lạc Kỳ kêu Hạ Niệm Kỳ.

Trong khi bên trong hai người Lạc Kỳ đang tập trung cao độ, thì bên ngoài người dân trong làng đang một mãnh xôn xao.

"Đứa bé họ Hạ này tiền đồ khó đoán a, mới mười tuổi đã nhận truyền thừa rồi, thật hâm mộ a"

"Tại sao còn chưa ra, để ta đi vào kêu họ" bà lão này là người ngày xưa đưa Hạ Thời Quang cho Lạc Kỳ, có lẻ chính vì vây mà bà rất quan tâm đến nó.

"Na Lộ bà bà à, thôi đi. Hạ gia từ trước đến nay sống khép kín, đừng làm phiền họ. Chắc họ đang chăm sóc tiểu Quang, đừng kêu họ làm gì" một nữ phụ mau kéo lão bà lại.

"Hơi, Hạ gia có phúc à, đứa bé nhà ta vẫn chưa tu luyện được, đến hai mươi tuổi sao có thể xung quân chứ" một người đàn ông khác thở dài, xoa đầu đứa bé đứng cạnh.Chớp mắt nữa năm lại qua đi.

"Ngưng"

"Phụt"

Sau bao ngày tháng vất vả, công đoạn Ngưng Hồn của Hạ Thời Quang cũng kết thúc, nhưng lúc này Lạc Kỳ lại quá sức khiến cậu hộc máu.

Ngụm máu của Lạc Kỳ hòa vào linh hồn của Hạ Thời Niệm, bất ngờ là nó lại xảy ra một biến động lớn. Từng tia máu chảy khắp cơ thể của thằng bé, dần dần máu của nó cũng biến đổi, từng đóa thủy liên hư ảo hình thành. Sau đó giữa linh hồn của nó một đóa Mặc Liên nho nhỏ cũng hiện ra.

Lúc này đôi mắt của Lạc Kỳ cũng nặng nệ khép lại, cậu đã quá mệt mỏi rồi.

Để Hạ Thời Quang một bên, Hạ Niệm Kỳ lúc này đang ôm Lạc Kỳ trong tay, nhẹ nhàng hôn khắp mặt của cậu, hắn khẻ tách đôi môi cậu ra bắt đầu xâm chiếm từng ngỏ ngách bên trong.

"Tiểu Kỳ, cho ta xin lỗi, ta... Xin lỗi" hắn gục đầu vào vai Lạc Kỳ khóc như một đứa trẻ.

Không biết đến bao giờ Lạc Kỳ cũng tĩnh lại, cậu cảm thấy cơ thể mình như bẹ ai đó xé ra từng mãnh nhỏ.

"Thằng bé sao rồi" không quản thân thể mình, câu đầu tiên cậu hỏi lại là Hạ Thời Niệm.

"A cha, Quang nhi ở đây" từ bên ngoài Hạ Thời Quang nghe tiếng của Lạc Kỳ nên đã vội vàng chạy vào.

Kiểm trả khắp cơ thể thằng bé, thấy nó không bị gì mà càng trở nên cường đại Lạc Kỳ mới yên tâm.

Ngày đó khó khăn lắm cậu mới tách được "oán" ra khỏi linh hồn thằng bé, nhưng truyền thừa thì vẫn giữ lại.

Kể từ ngày máu của Lạc Kỳ hòa vào cơ thể, Hạ Thời Quang dần dần cũng hiển lộ ra sinh cơ, dường như nó phản phất mất đi tính thối hóa vốn có của giống loài.

Thời gian tiếp theo Lạc Kỳ chỉ ở nhà dưỡng thương còn Hạ Niệm Kỳ thì dẫn Hạ Thời Quang đi vào rừng săn thú. Săn thú chỉ là phụ, cái chính là tôi luyện thực chiến cho thằng bé a.

Yên ổn sống tại ngôi làng nhỏ này đã vài chục năm, những đứa bé đổng lứa với Hạ Thời Quang cũng đã bắt đầu bước vào con đường tu luyện, nhưng không có ai thiên tư xuất sắc như nó cả. Trong mắt những người ở đây Hạ Thời Quang là biểu tượng cho những thanh niên học theo, chỉ là tính cách thằng bé lãnh đạm như Lạc Kỳ vậy, nó rất ít tiếp xúc với người khác.

"Hạ gia huynh đệ a, mở cửa mau mở cửa" hôm nay trời mới lờ mờ sáng, bà lão Na Lộ đã đập cửa nhà Lạc Kỳ.

Cửa vừa mở ra, bà ta đã nói nhanh.

"Quân đoàn đi viễn chinh trở về rồi, họ sắp đi ngang đây, ngươi mau cho thằng bé Thời Quang nắm bắt cơ hội gia nhập quân đoàn a" bà ta nói rất hào hứng, dường như những người ở đây không có mục tiêu gì khác ngoài gia nhập quân đoàn thì phải.

Trái với bà ta, Lạc Kỳ thì lại sợ hãi không thôi. Quân đoàn đi ngang, có nghĩa là sẽ xuất hiện thêm nhìu cao thủ, vậy chẳng phải thân phận của bọn cậu sẽ bị bại lộ sao.

Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Lạc Kỳ đuổi khéo bà lão về rồi bắt đầu bàn tính với Hạ Niệm Kỳ. Không bao lâu hai người đã quyết định mang Hạ Thời Quang trốn đi.

Trong khi cả nhà Lạc Kỳ rời đi không bao lâu thì nhà của họ đã xuất hiện một vị khách không mời.

"Nơi này thủy đạo rất nồng nặc a" người đó nhìn quanh đánh giá.

"Dạ đúng vậy, thằng bé Hạ Thời Quang đối với thủy đạo rất có thiên phú a, mới 20 đã là Tiên Đồ Lục Cảnh rồi" theo sau hắn, bà lão Na Lộ vui vẻ khoe.

20 tuổi Tiên Đồ Lục Cảnh? Có kẻ thiên phú đáng sợ vậy sao? Nhưng người đó lại nhíu mày lại.

"Không phải, chủ nhân nơi này tu vi ít nhất cũng là Chí Tôn cảnh" một Tiên Đồ sao có thể khống chế thủy đạo lưu chuyển trong nhà như vậy chứ.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Na Lộ, người đó cũng không nói gì thêm. Ngôi làng này tu vi cao nhất cũng chỉ Tiên Đồ Bát Cảnh, sao có thể nhìn ra tu vi đối phương.

Nhưng sao bọn họ lại chạy trốn khi biết tin quân đoàn đến chứ.

Nghĩ nghĩ một chút, người đó đi vào phòng của Lạc Kỳ, lấy cái gối của cậu lên ngửi ngửi.

"Thì ra là ngươi"

Bỏ lại Na Lộ, người đó bắt đầu xé không gian mà đi.

Lúc này ba người Lạc Kỳ đang tốc lực bay đi, vì sợ bị phát hiện nên cậu không dám dùng phi thuyền a. Đột nhiên lúc này trước mặt ba người lại xuất hiện một tên đứng đó.

"Lạc Kỳ, không nghĩ đến ngươi lại xuất hiện ở đây a" người đó bình tĩnh quay mặt lại.

"Phú Sát Lâm, là ngươi?" nhận ra kẻ đến là người quen thì Lạc Kỳ cũng an tâm hơn.

"Đó là đứa bé Tội Tộc của các ngươi" lúc này Phú Sát Lâm lại nhìn về phía Hạ Thời Quang.

Hắn chầm chậm đi lại, cầm đôi tay ngọc ngà của Hạ Thời Quang lên, kéo áo choàng của thằng bé xuống.

"Ngươi đã thành công?" Phú Sát Lâm khe rung rung hỏi Lạc Kỳ. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tượng của Hạ Thời Quang, hắn cảm thấy tim mình đập rộn ràng, không biết vì đối phương quá đẹp hay vì hắn thấy viễn cảnh tươi sáng của tộc mình.

Nhưng một câu trả lời của Lạc Kỳ lại làm hắn hụt hẳn.

"Chưa, vẫn chưa xong"