Thấy Lạc Kỳ mang thương tích từ cuộc họp đi ra, đám người của Âm Sát Cung đều phẩn nộ. Chúc Nhan còn muốn đích thân đi lấy đầu của Thanh Nhãn nhưng đã bị Lạc Kỳ ngăn lại.
Lạc Kỳ biết Thanh Nhãn muốn có cậu trong đội là để có cơ hội chèn ép và đi xa hơn là tìm cách lấy mạng cậu. Nếu bây giờ gϊếŧ hắn thì quá manh động, với lại nếu hắn leo lên được vị trí Nguyệt Sứ này thì chắc hẳn phải có thứ hơn người.
Hôm sau, Thanh Nhãn tự cho là đội trưởng dẫn theo mọi người đi vào Viên Lâm Thành. Thấy Kỳ Tiên Nguyệt Sứ không lên tiếng nên mọi người cũng im lặng nghe theo.
Viên Lâm Thành được xây dựng hoàn toàn khác với các thành trì khác, nó dùng chính là vạn thụ hợp lại thành tường thành, nhà cửa đều xây dựng trên cây, và hơn hết nó là một Yêu Thành. Tuy nhiên bây giờ nó cũng đã bị tàn phá, ở đây không hề phát hiện tung tích một yêu tộc nào cả.
Vào thành Lạc Kỳ đã cảm nhận được khí tức của Tội Tộc rất nặng, có lẻ chúng chưa đi xa hoặc là...không đi. Lúc này cậu liếc qua Thanh Nhãn, chỉ thấy đôi mắt của hắn lóe xanh. Không bao lâu, hắn đã chỉ tay về hướng bắc, ra lệnh xuất phát.
Người ta nói Thanh Nhãn Mê Hồ có thể câu thông với thực vật, xem ra đúng là thật.
Đi không bao lâu, Thanh Nhãn lại cho dừng lại trước cửa vào sâm lâm.
"Lạc Kỳ, ngươi dẫn người của ngươi đi tiên phong" Thanh Nhãn hắt hàm ra lệnh.
"Tại sao?" Lạc Kỳ không vui hỏi, đi tiên phong chẳng khác nào đi chịu chết.
"Vì ta là Nguyệt Sứ và là đội trưởng. Sao ngươi có ý kiến?" Thanh Nhãn khinh thường nhìn cậu.
"Tốt, tốt" nhìn đám người kia không ai đứng ra giúp mình, Lạc Kỳ phất tay dẫn toàn bộ Âm Sát Cung đi lên. Đúng là Hắc Ma định mở lời nhưng đã bị Hàm Lộc ngăn lại.
Dù biết đi qua cánh cổng này là lành ít dữ nhiều nhưng mọi người của Âm Sát Cung đều dũng cảm đi qua.
"Bùm...bùm..."
Bóng dáng của Âm Sát Cung biến mất không bao lâu thì tiếng nổ lớn vang lên.
Thanh Nhãn không cứu viện, Kỳ Tiên không lên tiếng. Hàm Lộc và Hắc Ma lòng như lửa đốt nhưng cũng không dám làm gì, ai kêu thực lực và quyền lực của mình không bằng người ta chứ.
Hàm Lộc biết như vậy là có lôi với Lạc Kỳ nhưng hắn vẫn quan trọng Hắc Ma nhất, nên hắn đành mang tiếng tiểu nhân vậy.
Một lúc thật lâu sau khi tiếng nổ ngừng hẳn, khóe miệng Thanh Nhãn giương lên tiến về phía trước.
"Ngừng lại, không ổn, mau rút lui" chợt Thanh Nhãn khựng lại hét lớn. Nơi này không hề có vết máu, không thể mới xảy ra một cuộc chiến được.
Nhưng lúc này từ không gian, Tội Tộc đã điên cuồng nhào ra.
Rừng rậm là lợi thế của Thanh Nhãn, khi hắn có thể khống chế cây cối nơi này làm vũ khí của mình. Đồng đội của hắn cũng rất mạnh mẻ nhưng Tội Tộc bên đây toàn hiếu chiến và không màng sống chết. Khi chiến đấu thì tiểu nhân và kẻ liều là hai đối tượng đáng sợ nhất, dù bên Thanh Nhãn có mạnh bao nhiêu đi nữa thì vẫn muốn sống.
Lúc này Kỳ Tiên đã tế ra một bộ Kỳ Trận lớn, hai bên quân cờ trắng, đen ảo diệu mang pháp tắc ùng ùng chụp xuống. Đúng vậy hắn cũng là một trận sư, hơn nữa tạo nghệ còn rất cao.
Vốn Thanh Nhãn đợi Kỳ Trận của Kỳ Tiên giúp mình nhưng mãi mà Kỳ Trận vẫn không giáng xuống, hắn tức giận quát lên:
"Dung Thiên, ngươi làm gì đó?" Dung Thiên là tên thật của Kỳ Tiên.
"Có kẻ bố trận khống chế không gian, ngăn cản Kỳ Trận của ta" Kỳ Tiên còn đang kinh ngạc trả lời. Trận sư đã hiếm, người có thể ngăn cản hắn lại càng hiếm. Không phải hắn tự cao, nhưng ở Trụy Tinh Vực này hắn chưa gặp trận sư nào hơn hắn. Trừ khi các cấp bậc lão tổ ra tay, nhưng sao có thể chứ, bọn họ nếu đến đã thẳng tay gϊếŧ hắn rồi.
"Là kẻ nào giấu đầu, lồi đuôi. Có bản lĩnh thì công khai đấu với bản tọa" Kỳ Tiên quát lên, nhưng đáp lại chỉ là âm thanh đánh nhau.
Mãi mà Kỳ Trận không hạ xuống được, Kỳ Tiên gấp rút đánh ra một đạo Phi Tốc Truyền Tin.
Nhưng tin chưa bay được bao xa đã bị một đạo Tinh Thần Kiếm đánh nổ.
"Tinh Sứ liệu việc như thần, Lã mổ bái phục" thì ra người đánh nát truyền tin là Lã Vô Cực. Hắn nhận lệnh của Lạc Kỳ phải khống chế tin tức truyền đi.
Bởi vì Phi Tốc Truyền Tin có tinh thần lực của Kỳ Tiên, nên khi bị đánh nổ hắn liền cảm nhận được.
"Lại là kẻ nào có thể phá hủy truyền tin của ta" giờ phút này Kỳ Tiên không còn vẻ đạo mạo như trước nữa mà thay vào đó là một con người đầy lửa giận.
"Đừng tưởng gϊếŧ được ta" Kỳ Tiên lấy ra Nguyệt Sứ lệnh của mình.
Ở xa Lạc Kỳ thấy lệnh bài liền phất tay ra hiệu rút lui.
Bóp nát Nguyệt Sứ Lệnh, từ không trung thân ảnh của Tông chủ liền xuất hiện. Tuy chỉ là một đạo phân thân nhưng với tu vi Đồng Nguyên của ông thì nó vẫn đủ sức lặt ngược thế cục.Nguyệt Sứ Lệnh cũng là vật bảo mạng của Nguyệt Sứ, nhưng trong trường hợp này Kỳ Tiên đã sai lầm rồi. Vừa thấy lệnh bài bị bóp nát không chỉ Lạc Kỳ mà Tội Tộc cũng rút đi. Hắn không như Lạc Kỳ có thể dùng trận khống chế không gian, nên không cách nào ngăn Tội Tộc được.
Ở xa ngoài kia Đường Mặc nở nụ cười, hắn không ngờ có ngày mình lại cầm chân và xém gϊếŧ được một Nguyệt Sứ, tuy nhiên đó là hắn và Lạc Kỳ dùng khống trận. Bây giờ hắn không bằng Kỳ Tiên nhưng sau này chắc chắn hắn sẽ hơn tên đó.
"Trở về Âm Sát Địa" sau khi hội hợp với mọi người, Lạc Kỳ quyết định rời khỏi đây. Lúc này cậu thân cô, thế cô rất dể bị chết yểu, nhưng ở Âm Sát Địa lại khác, ở đó cậu có Âm Sát Môn và Yêu Tông trợ giúp.
Không nhiều lời nữa, hơn trăm người bắt đầu xuất phát đi Âm Sát Địa.
Mấy tháng sau, cuối cùng Lạc Kỳ cung đến nơi. Trên đường đi chưa bao giờ ngừng gϊếŧ chóc, nhưng đổi lại những kẻ còn sống thì chiến lực đều tăng nhanh.
"Đại sư tỷ cô lên, sắp tới Âm Sát Môn rồi" Phạm Thiên Kiều khóc thút thít. Dù có Thủy Nhân của Lạc Kỳ bảo vệ nhưng phải nói Phạm Thiên Kiều quá yếu kém, lần trước nếu không phải Đan Đan xả thân thì cô đã chết rồi.
Lúc này Âm Sát Cung và Yêu Tông đã mở ra Hộ Tông Đại Trận, nhưng không hiểu vì sao các tông khác đều bị tấn công chỉ có 2 tông này là bình an.
Mang Đan Đan trở về trị liệu, không bao lâu Lạc Kỳ đã dùng quyền hành Tinh Sứ của mình để mở cuộc họp lớn tại Âm Sát Môn.
"Không được, Tội Tộc không đánh chúng ta, nếu chúng ta lại xuất chiến thì khác nào tự tìm chết"
Khi nghe Lạc Kỳ muốn tiến đánh Tội Tộc thì một vị Thái Thượng liền ngăn cản.
"Nếu bây giờ không xuất chiến, đợi các tông khác đều bị diệt thì Âm Sát Môn đừng nghĩ sống"
Thật sự là vậy, tuy Phú Sát Lâm hứa không đυ.ng vào Âm Sát Môn nhưng rất tiếc hắn lại không có ở đây, người chỉ huy tại đây lại là người khác. Ở Tội Tộc cũng có nhiều thế lực riêng, hắn không thể quản hết được.
Với lại Âm Sát Môn nếu muốn phát triển thêm nữa thì phải cần ma luyện, chỉ có sinh tử chiến mới tạo nên một cường giả.
"Lạc Kỳ nói đúng, Âm Sát Môn muốn phát triển thì không thể dậm chân tại chổ mãi được. Nếu trong cuộc chiến này sinh ra được thêm vài vị Vạn Thế hoặc... Ta có thể đột phá đến Đồng Nguyên thì sẽ rất tốt" nãy giờ cứ trầm ngâm, lúc này Đệ Nhất Thái Thượng cũng lên tiếng.
Không ai có ý kiến khác nên việc xuất chiến cũng được thông qua. Ngay sau đó Lạc Kỳ cho Chúc Nhan và Long Hoành đi Yêu Tông cùng phối hợp với Âm Sát Môn trong cuộc chiến này.
Tuy nhiên, lúc này một vị khách không mời lại đến.
"Âm Sát Tinh Sứ lại cả gan bỏ nhiệm vụ tự hành động riêng, đây là tội gì" văng vẳng bên tai là tiếng một nam nhân đầy tiếu dung.
"Thiên Lý Âm Ba Công" đệ nhất Thái Thượng đứng dậy, liếc nhìn Môn Chủ.
Hiểu ý, ngay lập tức Môn Chủ cung kính đáp lại.
"Thông Thiên Nguyệt Sứ đến Âm Sát Môn là vinh hạnh của tuệ môn, xin mời Nguyệt Sứ đại giá quang lâm"
Lạc Kỳ cũng bất ngờ vì có kẻ theo mình đến đây, không ngờ cậu lại rơi vào cái bẫy đặt sẵn của kẻ khác.
Thông Thiên Nguyệt Sứ, hắn họ Lục nhưng không ai biết tên thật của hắn là gì, chỉ biết từ nhỏ đã có danh hiệu Lục Bán Tiên. Kẻ này trời sinh tam nhãn, lại mở ra Thông Thiên Nhãn giỏi tính toán thiên cơ, am hiểu thâu tóm nhân tâm.
Trong bốn Nguyệt Sứ thì Thông Thiên này tất cả đều hơn ba người khác một bậc, từ tu vi, trí tuệ cho đến chiến lực. Hơn nữa hắn là đệ tử duy nhất của Thương Khung Thần Tông Tông Chủ, luận địa vị và danh vọng thì cả Âm Sát Môn đều không ai bằng.
Theo lời của Môn Chủ, không lâu sau đã có ba người lăng không xuất hiện. Trong đó người nam nhân tóc tím đứng giữa chính là Thông Thiên Nguyệt Sứ, hai người còn lại là tùy tùng của hắn.
"Tham kiến Thông Thiên Nguyệt Sứ" đám người của Âm Sát Môn đều ôm quyền chào hắn, Lạc Kỳ cũng không ngoại lệ.
Không nhìn ai hết mà chỉ tập trung vào Lạc Kỳ, Thông Thiên tiếu dung đánh giá cậu một lược.
"Một Tinh Sứ nho nhỏ lại có thể chút nữa lấy mạng hai Nguyệt Sứ, xem ra ở lần đầu gặp mặt ta đã đánh giá thấp ngươi"
Nghe câu này mọi người đều sợ hãi nhìn Lạc Kỳ. Riêng cậu cũng đanh mặt, đề phòng.
"Đừng đề phòng ta như vây chứ, nhìn xem ta tuấn tú như vậy đâu có ăn thịt ngươi, mà ngươi sợ"
"Nếu Nguyệt Sứ đã bỏ công từ xa đến chắc không chỉ nói những lời này chứ" Lạc Kỳ đối mặt hắn.
"Vậy nếu hôm nay ta diệt Âm Sát Môn thì như thế nào?" lúc này uy áp của Vạn Thế Hậu Kỳ lại bùng lên.