Chương 44: Bằng Lòng

Ở Âm Sát Môn chỉ có Đệ nhất Thái Thượng là tu vi Vạn Thế Hậu Kỳ, nhưng chắc chắn ông không phải đối thủ của Thông Thiên. Phải biết ngày xưa khi sư phụ hắn vẫn còn là Nhật Sứ, trong cuộc chiến giành ngôi vị Tông Chủ với một Nhật Sứ khác thì có chút thua thiệt. Nhưng trong cuộc chiến quyết định, Thông Thiên đã mở lén thiên đạo, trộm vận mệnh của vị Nhật Sứ kia, khiến hắn thất bại trong gan tắc.

Kể từ lúc đó Thông Thiên chính thức trở thành nhân vật "đυ.ng đến phỏng tay", cả mấy tên đạo sĩ ngày thường ra vẻ đạo mạo của Trường Thiên Đao Quán khi nghe tên hắn cũng xanh mặt.

"Thông Thiên Nguyệt Sứ nói đùa, Âm Sát Môn luôn trung thành với Thần Tông, không hai lòng a" Lạc Kỳ khẻ cười nói.

"Nhưng nếu ta vẫn muốn diệt các ngươi thì sao?" lúc này Thông Thiên đã mang theo sát khí. Hai tên tùy tùng cũng đã bày ra thế chờ động thủ.

"Nếu vậy thì cùng xuống chết, ta há sợ ngươi" Lạc Kỳ bây giờ cũng không cho hắn một nét mặt hòa ái nữa.

Cậu phất tay lên, cả tòa chủ điện liền biến thành một khu vườn Mặc Liên.

"Lạc Kỳ à, có gì từ từ nói" Môn Chủ hơi sợ hãi ngăn cản. Dù nhận ra sự chênh lệch giữa Lạc Kỳ và Thông Thiên nhưng ông lại có cảm giác cậu sẽ kéo chân được Thông Thiên.

Lúc này con mắt thứ ba của Thông Thiên mở ra, thì trong không trung cũng chấn động theo.

"Âm Sát Diệt Thần Trận. Không ngờ Lạc Kỳ lại nhận được đầy đủ truyền thừa của Thủy Tổ a"

Là trận pháp cao thâm nhất của Âm Sát Môn, ngoài Thủy Tổ ra chưa từng có ai nắm giữ được nó, họa may chỉ là kích hoạt một phần lực lượng mà thôi.

Trong thế thủy hỏa đối lập như vậy, đột nhiên Thông Thiên là buông bỏ tất cả. Hắn thu uy áp và nhắm con mắt thứ ba lại.

"Đúng là không uổng công ta lặn lội đến đây gặp ngươi" Thông Thiên vổ tay khen ngợi. Lúc này Lạc Kỳ cũng ngừng lại mọi thứ mà nhìn hắn.

"Ta sẽ không như ba tên ngu si đó tìm cách gϊếŧ các ngươi, ta chỉ thử ngươi một chút mà thôi, haha" cười xong hắn lại nói tiếp.

"Nguyệt Sứ tranh đoạt không bao lâu nữa sẽ diễn ra, ngươi rất có hy vọng"

Bây giờ Lạc Kỳ đã hiểu mọi chuyện. Nguyệt Sứ tranh đoạt sắp diễn ra nên các Nguyệt Sứ sẽ không từ thủ đoạn mà đi gϊếŧ các đối thủ của mình, mà đối thủ lại là các Tinh Sứ, không chỉ là Tinh Sứ đương nhiệm mà các vị Tinh Sứ tiền nhiệm cũng sẽ là mục tiêu.

Còn về Thông Thiên, hắn rất tự tin về năng lực của mình nên không quan tâm đến các thủ đoạn ti bỉ này, nhưng nếu được hắn sẽ lôi kéo các Tinh Sứ. Những Tinh Sứ có ai không phải thiên kiêu hơn người chứ, nếu sau này trưởng thành sẽ rất giúp ít cho con đường dẫn đến vị trí Tông Chủ của hắn.

Đối với Lạc Kỳ, Thông Thiên chỉ đơn giản thấy cậu có giá trị hơn, nhưng hắn không cho rằng cậu uy hϊếp được hắn. Tuy nhiên qua các sự việc vừa rồi hắn đã có cái nhìn khác.

"Đã đến mức này, chúng ta hãy thẳng thắn nói cho xong đi" Lạc Kỳ đưa tay mời Thông Thiên nhập tọa.

Bây giờ Thông Thiên đã bớt ngạo mạn hơn rất nhiều. Hắn nhìn ra nếu nắm được Lạc Kỳ thì sẽ có trong tay Âm Sát Môn và Yêu Tông, dù không thể hoàn toàn khống chế nhưng ít ra cũng phải theo phe hắn.

Tuy Âm Sát Môn bây giờ không mạnh, nhưng nếu tồn tại qua lần vĩnh chinh này thì chưa chắc.

Thông Thiên lần này đến đây rất đơn giản, hắn chỉ muốn Lạc Kỳ ủng hộ hắn, vì sau này khi quyền hạn Tinh Sứ tăng lên thì đã có thể tham dự vào một số chuyện quan trong.

Nói như vậy cũng đủ biết các Nguyệt Sứ đều có thế lực riêng của mình. Nhưng Thông Thiên cũng đủ bình tĩnh để không nhắc đến Âm Sát Môn và Yêu Tông nữa.

Nếu trao đổi thì phải có qua lại, Lạc Kỳ hoàn toàn ủng hộ hắn thì hắn cũng sẽ đứng ra bảo vệ cậu, giúp cậu thuận lợi phát triển. Thông Thiên dám thu Lạc Kỳ thì chắc chắn sẽ có cách khống chế cậu. Lạc Kỳ hiểu và tất cả đều hiểu.

Lạc Kỳ im lặng không nói mà chỉ nhìn hắn, chuyện này nói đơn giản thì đơn giản mà phức tạp cũng phức tạp.

Đơn giản ở chỗ cậu chỉ cần một cái gật đầu sẽ đổi được một cây đại thụ của kê lớn, nhưng cậu sẽ bằng lòng làm thuộc hạ của người khác? Còn phức tạp ở chỗ cậu phải vấn thân vào một cuộc tranh đấu lớn hơn mà bây giờ lực lượng của cậu vẫn chưa đủ.

Suy nghĩ một hồi Lạc Kỳ cũng quyết định hợp tác với Thông Thiên. Bây giờ chưa phải lúc để có thêm một đối thủ, vì vậy một đồng minh sẽ tốt hơn.

"Tốt lắm, à đây là món quà đầu tiên ta gửi ngươi" Thông Thiên vui vẻ đưa cho cậu một mãnh ngọc.

Liếc vào trong Lạc Kỳ thấy hai người, không là hai bán nhân loại trong đó có một tên cậu rất quen thuộc "Mộc Trung".

"Tên hồ ly sáu đuôi kia chính là đệ tử của Thanh Nhãn" Thông Thiên khẻ nói.

Thì ra là vậy, Lạc Kỳ đã biết vì sao Thanh Nhãn lại nhắm vào mình như thế.

Mộc Trung - Thanh Nhãn, Lạc Kỳ ta chưa bao giờ dể bất nạt như vậy. Nhưng còn tên hồ ly sáu đuôi kia, Lạc Kỳ nhìn thấy hắn lại hiện ra một hình bóng người đó.

Bóp nát mãnh ngọc, Lạc Kỳ vung nó vào hư không.

Nhìn biểu hiện cũng Lạc Kỳ, Thông Thiên có chút phức tạp, hắn cứ nghĩ cậu sẽ có những hành động hơn thế chứ. Dù sao bị "Hồ Ly tinh" và đứa con hoang của hắn tính kế, cảm giác đó chắc chắn phải rất phẩn nộ đi, sao chỉ đơn giản là bóp nát ngọc bài như vậy.

Nhưng bây giờ Thông Thiên biết không thể xen vào chuyện này quá nhiều, nếu không sẽ bị phản tác dụng.

Nhìn bóng dáng Thông Thiên rời đi Lạc Kỳ nhíu mày lại. Là muốn mượn tay cậu trừ khử Thanh Nhãn sao? Hay là còn có dụng ý khác.

Trong khi đó cao tầng của Âm Sát Môn đều đang chiềm đắm trong câu nói của Thông Thiên "Lạc Kỳ có thể tranh đoạt Nguyệt Sứ".

Từ lúc khai tông đến nay Âm Sát Môn chưa từng có Nguyệt Sứ, theo thường thức thì Nguyệt Sứ đều có tám phần đột phá Đồng Nguyên Cảnh nếu không bị chết non. Hơn nữa quyền lực trong tay Nguyệt Sứ không hề nhỏ, sẽ mang lại cho Âm Sát Môn những lợi ích không ngờ a.

Chuyện này sau này sẽ tính, còn lúc này đây Âm Sát Môn đang phá vòng vây giúp Bạch Đà Sơn thoát khốn.

Bạch Đà Sơn không ngờ Âm Sát Môn lại cứu bọn họ, thật ra Âm Sát Môn cũng không có ý tốt đó chẳng qua do Lạc Kỳ sai khiến mà thôi. Nhưng tất cả không phải chỉ vì cậu mà còn vì Âm Sát Môn, nhân cơ hội này tạo ra danh tiếng tốt không phải sẽ rất tốt sao. Với lại theo Lạc Kỳ thấy khí vận của Bạch Đà Sơn rất tốt, nói không chừng qua cuộc chiến này sẽ càng thêm mạnh mẻ. Diệt một tông môn rất khó diệt tận gốc, nhưng một nhân tình lại là thứ khó trả nhất trên đời.

Bên mặt trận khác Yêu Tu và Tội Tộc cũng đang hỗn chiến. Tính cả Chúc Nhan thì Yêu Tông có bốn Vạn Thế, với lực lượng như vậy đã đủ cho giai đoạn chiến tranh này.

Hôm nay Lạc Kỳ mới có cơ hội gặp lại Hạ Niệm Kỳ cũng chính là Hắc Bào Nhân, không ngờ hắn đã là Đạo Tôn hậu kỳ. Chỉ là không biết gì sao hắn cứ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Tinh Sứ đại nhân, ta có chuyện riêng muốn nói với người" Hạ Niệm Kỳ truyền âm cho Lạc Kỳ.

Dù không biết chuyện gì nhưng Lạc Kỳ vẫn bố trí một trận pháp cách âm, ngăn cản bên ngoài nghe thấy.

"Ta phát hiện một bảo tàn của Tội Tộc, muốn cùng người đi lấy nó"

Tội Tộc sau khi gϊếŧ chóc xong thì sẽ cướp bóc một trận, nhưng không hiểu vì sao chúng đều không dùng mà mang đi dấu ở một vài nơi. Không ngờ Hạ Niệm Kỳ lại tìm được một nơi, dù bảo tàn cở nhỏ nhưng đó cũng là tích góm của rất nhiều người a.

"Tại sao ngươi không nói với Môn chủ, mà lại tìm ta" Lạc Kỳ dò hỏi.

"Vì ngài cho ta cơ hội, vì có ngài nên ta mới được như ngày hôm nay" một câu trả lời rất hợp lý, nhưng không biết vì sao Lạc Kỳ vẫn cảm thấy tên này giấu giếm điều gì đó.

Tuy vậy nhưng Lạc Kỳ vẫn quyết định đi theo Hạ Niệm Kỳ đến nơi có bảo tàn.

Ngày xưa nơi này cũng là một nơi xinh đẹp, nhưng từ khi nó trở thành cứ điểm mở không gian của Tội Tộc, thì nó đã trở thành một nơi hoang tàn.

Theo Hạ Niệm Kỳ thì Tội Tộc đã bỏ nơi này, quanh đây đều không có bóng dáng Tội Tộc. Nhưng như vậy cũng không kém phần nguy hiểm.

Ở đây không gian rất yếu, thỉnh thoảng sẽ bị rách ra và không gian phong bạo sẽ xuất hiện. Nếu không may bị rơi vào đó thì đừng mong có cơ hội sống sót.

"Tinh Sứ đại nhân, đi bên này" dừng như Hạ Niệm Kỳ đã từng đến nơi này, hắn rất quen thuộc nó.

Sợ Lạc Kỳ bị nguy hiểm, Hạ Niệm Kỳ đã nắm tay đích thân dẫn cậu đi, nhưng đã bị cậu rút tay lại.

"Tinh Sứ đại nhân, ta không có ý đó, ta chỉ...chỉ muốn dẫn đường thôi" thấy Lạc Kỳ không vui vì bị nắm tay, Hạ Niệm Kỳ vội giải thích rối rích.

"Ta không thích đυ.ng chạm thân thể, ngươi đi trước dẫn đường là được"

Đi phía trước, tranh thủ lúc Lạc Kỳ không để ý Hạ Niệm Kỳ khẻ lén ngửi bàn tay mà hắn đã nắm tay Lạc Kỳ.

Không bao lâu, bảo tàn đã xuất hiện trước mặt. Nào là đan dược, pháp khí, công pháp, vật liệu...từ cấp thấp đến cấp cao đều bị vứt lộn xộn ở đây.

"Là Vạn Thế Đoạt Đạo Đan, đây là đan được giúp đột phá Vạn Thế Cảnh a" Lạc Kỳ cầm bình đan dược lên bất ngờ hô to.

Bên kia Hạ Niệm Kỳ cũng bắt đầu kiểm tra đám pháp khí.

Lấy lại bình tĩnh, hai người bắt đầu thu lại tất cả, nhưng đột nhiên một lổ không gian mở ra, một cái móng vuốt sắt nhọn xuất hiện.