Chương 33: Vô Sỉ

Nhìn cảnh tượng Băng Hạt ầm ầm đổ xuống, máu nhuộm đỏ cả một vùng khiến cho mọi người đều kinh hãi.

So về tu vi thì Chúc Nhan vẫn thua Băng Hạt một chút, nhưng nay Băng Hạt thân còn mang thương tích, cứ như vậy cả hai coi như ngang tài ngang sức.

Ngoài ra vốn Chúc Nhan xuất thân từ đại tộc, thân mang huyết mạch thượng cổ cao quý hơn hẳn Lam Vân Băng Hạt tộc tầm thường. Hơn nữa Điểu tộc loại là thiên địch của Hạt tộc, ở đây Băng Hạt chỉ cạy mạnh mà quên đi điều này mới thảm hại như vậy.

"Ngươi thua tâm phục, khẩu phục chưa" Chúc Nhan trên đỉnh đầu Băng Hạt, hai cánh vổ nhẹ hỏi.

"Ta chưa thua" Băng Hạt trả lời, mắt lóe lên tinh quang.

Lúc này miệng nó mở to muốn hút cả Chúc Nhan vào trong bụng. Vạn vật xung quanh dể dàng bị nó hút nhưng sao có thể đánh đồng với Chúc Nhan chứ.

"Không biết hối cải, chết" Chúc Nhan nói xong liền bắt đầu bay cao lên trời.

"Gri...." một tiếng hót vang trời, từ trên không Chúc Nhan lao xuống như một thủy tiễn xuyên thẳng vào miệng của Băng Hạt.

Đột nhiên hai mắt Băng Hạt mở lớn, sau đó thân thể của nó thủng một lổ lớn. Nhìn lại chỉ thấy không biết từ khi nào Chúc Nhan đã xuất hiện phía trên, miệng còn ngậm một viên Đạo Đan.

Không nhanh không chậm đem Đạo Đan nuốt xuống, Chúc Nhan còn thỏa mãn gật gật đầu.

Nhìn Băng Hạt chết đi Lạc Kỳ có phần tiếc nuối vì không thể biến nó thành Thủy Hạt được nữa. Nhưng cả thân thể của nó đều là bảo vật nên Lạc Kỳ phất nhẹ tay thu vào.

Những người còn lại tuy không cam lòng nhưng không ai dám hé nữa câu, ai kêu Chúc Nhan trên kia là của Lạc Kỳ chứ, bọn họ không dám nhún chàm a.

Vốn chỉ là một cuộc rèn luyện nhỏ nhưng không ngờ lại chết nhiều người như vậy. Thương Khung Thần Tông bên này Linh Băng đã bỏ mạng, Phù Hoa và Bát Bảo không biết ở nơi nào. Nhưng nhìn chung còn đỡ hơn bốn tông khác, cũng coi như có lời rồi.

Kêu Chúc Nhan cứu chửa cho Long Hoành, Lạc Kỳ mới ngồi xuống chửa thuơng cho mình. Lần này nếu không có Chúc Nhan, cậu đã bỏ mạng rồi, đúng là chỉ có thực lực càng mạnh mới có thể an toàn được.

Không lâu sau đó người cứu viên của ngũ tông đã đến, mõi tông đều đến hai, ba Vạn Thế. Nhìn thảm trạng ở nơi đây đều nhíu mày khó chịu.

Lúc này Chúc Nhan và Long Hoành đã hóa thành nhân hình. Long Hoành vẫn tướng mạo như vậy không thèm giấu đi Long Giác, còn Chúc Nhan là một hoa hoa công tử, phong lưu tuấn nhã.

Không biết bốn tông kia nói cái gì với nhau mà họ đều nhìn Lạc Kỳ một cách đáng sợ.

"Người đệ tử này của các ngươi đúng là tâm kế sâu a" một tên Vạn Thế của Trường Thiên Đạo Quán nhìn Lạc Kỳ hừ lạnh nói.

"Định đạo hữu nói chuyện phải có lý lẻ, dám quy chụp đệ tử bản tông đừng trách ta không khách khí" bên đây một trưởng lão họ Phùng không hề yếu thế.

"Hừ, nếu không tại sao ngay từ đầu không cho con Chúc Thủy Điểu diệt trừ Hạt yêu. Lợi dụng Hạt yêu tổn hại các tông khác rồi mới xuất thủ" lời này nói ra được rất nhiều người tán đồng.

Lạc Kỳ nghe lời ông ta nói trong lòng dâng lên một cở phẩn hận không thôi. Trong lời nói đầy tính khinh miệt yêu tu, tự cho mình bề trên, Lạc Kỳ cực kỳ ghét những kẻ này.

"Thì đã sao, ngươi đúng là không biết phân trắng đen. Chúng ta cứu giúp, không được cảm ơn còn nói lời nghi kị. Xem ra thanh tiếng quân tử của Trường Thiên cũng chỉ có vậy" Phùng trưởng lão nhếch môi cười châm biếm.

Vốn Hoa Nhụy Môn muốn nói gì nữa nhưng chợt thấy Phù Hoa ôm vết thương chạy lại, mấy người của Thương Khung Thần Tông đều quây quanh cô ta nên cũng im lặng.

Không biết Phù Hoa nói gì đó cho hai vị trưởng lão mà hai người nghe xong đều nổi giận trên mặt.

"Bôn tông có chút chuyện riêng, không rảnh ở lại trò chuyện cùng các vị, xin cáo từ" Phùng trưởng lão mặt lạnh nói.

Lúc này các đệ tử của Thần Tông đều rời đi, hai trưởng lão đều cởi Xích Vũ Tước, nhìn Lạc Kỳ cởi Chúc Thủy Điểu âm thầm đánh giá vài lần.

Ở lại bốn tông đều không cam lòng, nhưng Quỷ Môn Quan ngày thường không hợp với tam tông kia nên cũng rời đi.

"Để bọn chúng rời đi như vậy, thật tiện nghi cho chúng" một trưởng lão của Hoa Nhụy Môn thầm tiếc, tuy không nói ra nhưng ý của bà là xác của Băng Hạt nằm trong tay Lạc Kỳ.

"Chúng ta không có lý gì đồi bọn chúng giao ra Băng Hạt. Nếu cưỡng ép chỉ mang tiếng xấu ỷ đông hϊếp yếu" trưởng lão của Yểm Mộng Cốc lắc đầu. Bà không thích cách làm của tên họ Định, cũng như sự tham lam của Hoa Nhụy Môn nhưng ai biểu bà chỉ là một trưởng lão nhỏ nhoi phải nghe lệnh bề trên không thể xé rách mặt với họ được.

Cứ như vậy tam tông đều rời đi trong không vui.

Xích Vũ Tước cũng không phải tộc đàn hùng mạnh gì, so ra chỉ ngang Hoa Thủy Xà kém rất xa Chúc Thủy Điểu.

Lạc Kỳ có thể để một con Chúc Thủy Điểu nữa bước Vạn Thế phục tùng như vậy, xem ra bản lĩnh cũng không nhỏ. Hai người còn suy nghĩ khi về sẽ lôi kéo vài phần, nếu không ít ra cũng kết thiện duyên.

Đường trở về trậm lặng trong suy nghĩ riêng của mỗi người, còn Lạc Kỳ thì vẫn tiếp tục trị thương.Trở lại Âm Sát Cung cũng đã mấy tháng, đột nhiên một tin tức như sóng triều tràn tới. Ngày đó ở Linh Tuyết Sơn, Bát Bảo Tinh Sứ ám toán, mưu đồ hãm hại Phù Hoa Tinh Sứ. Cũng may Phù Hoa có phòng bị nên đã gϊếŧ chết tên Bát Bảo, nhưng trong cuộc chiến đó cũng bị thương khá nặng.

Nay Thần Tông quyết định diệt trừ toàn bộ những người có liên quan đến Bát Bảo từ tông môn, gia tộc cho đến các tùy tùng của hắn.

Gia tộc của Bát Bảo bị diệt, Bát Bảo tông bị trừng phạt nghiêm trọng, những người có liên quan cũng bị một phen thanh lọc.

Nghe tin tức này Lạc Kỳ chỉ nhàn nhạt vẻ mặt, cho hề lên tiếng.

Nói ra chuyện này lớn cũng không lớn, mà nhỏ cũng không nhỏ, chẳng qua Thần Tông muốn làm lớn chuyện mà thôi. Đây cũng có thể coi là gϊếŧ gà dọa khỉ, để các Tinh Sứ khác muốn tạo phản lấy đó làm gương.

Kể từ khi hoàn thành xong nhiệm vụ ở Linh Tuyết Sơn, Thần Tông đã cho phép người của các Tinh Sứ Cung được phép đi lại tự do trong tông. Ngoài ra cũng có thể làm nhiệm vụ đổi cống hiến như đệ tử của bản tông.

Nhìn ra ngoài một cái Lạc Kỳ mới đứng lên dẫn theo Đan Đan ra ngoài. Hôm nay là ngày các trưởng lão của Thần Tông giảng đạo, Lạc Kỳ cũng muốn đi nghe biết đâu có thu hoạch bất ngờ.

Bến ngoài chín người khác đã chờ sẵn, lấy Lạc Kỳ dẫn đầu đoàn người đi về quảng trường lớn.

Thật ra Thần Tông cũng rất ưu đãi Tinh Sứ, mỗi cung đều xếp một hàng ghế riêng để ngồi nghe giảng, không cần chen chút một chỗ như những đệ tử khác.

Khi đoàn người của Lạc Kỳ đến thì nơi này đã rất đông, thấy mấy người của cậu đi đến ghế ngồi xuống, có vài kẻ trong mắt câm ghét tóe ra lửa.

Chào hỏi mấy Tinh Sứ đã đến trước vài câu, đột nhiên Độc La ngồi cạnh nói nhỏ kêu cậu cẩn thận đám người phía dưới.

Cô vừa dứt lời thì đã có mấy tên đi đến trước mặt các Tinh Sứ, dùng ánh mắt ngạo mạn quét qua đám người rồi dừng ngay Khổng Hồng Anh phía sau Lạc Kỳ.

"Haha, Âm Sát Tinh Sứ nghe đại danh đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt a" tên đó cười lên nhưng vẫn không giấu được ánh mắt tham lam.

"Tiểu mỹ xà phía sau ngươi trông cũng rất được, không biết ngươi có thể nể mặt mà tặng cho ta không" không để Lạc Kỳ trả lời, tên đó làm động tác đập nhẹ vào đầu rồi nói tiếp:

"Ta thật đãng trí quên giới thiệu cho ngươi biết. Bản công tử họ Viên tên Sang, là đệ tử nội môn, gia gia và cha, mẹ ta đều là trưởng lão của Thần Tông" lúc này hắn đã lộ ra ánh mắt uy hϊếp nhìn tròng trọc Lạc Kỳ.

Lúc này phía dưới bắt đầu đã hình thành từng tóp nhỏ hứng thú nhìn xem Lạc Kỳ và Viên Sang mâu thuẫn.

"Viên Sang có thú vui hành hạ các nữ xà tộc, trong tông nếu nữ xà nào không có bối cảnh đều bị hắn đùa bỡn đến chết"

Khổng Hồng Anh nghe vậy hai tay bắt đầu run lên, ở đây cô chỉ có Lạc Kỳ làm chỗ dựa nhưng Viên gia bên kia có đến ba trưởng lão, cô sợ...sợ Lạc Kỳ bỏ mặc mình.

Thấy Lạc Kỳ vẫn im lặng, Viên Sang nghĩ cậu đã sợ nên cười lớn, đưa tay chụp tới Khổng Hồng Anh.

Nhưng cánh tay của hắn vừa mới đưa tới đã bị Lạc Kỳ chụp lại. Viên Sang không vui, nhíu mày giận dử hét lên:

"Lạc Kỳ, buông tay ra, nếu không đừng tưởng ngươi là Tinh Sứ mà ta không dám gϊếŧ ngươi"

Lúc này Lạc Kỳ cười nhếch môi đứng lên, bất ngờ vận dụng Âm Sát Ma Trảo chụp tới cổ Viên Sang:

"Dám đe dọa bản Tinh Sứ, cho dù cả gia đình ngươi có ở đây cũng không cứu được ngươi"

Lạc Kỳ càng dùng sức, khuôn mặt của Viên Sang càng chuyển sang màu xanh trắng. Xung quanh đứng xem cho dù muốn cứu cũng không dám ra tay.

"Âm Sát Tinh Sứ, xin thủ hạ lưu tình" chợt một giọng nói của nữ nhân vang lên, sau đó một thiếu phụ áo vàng xuất người, không cần nghĩ Lạc Kỳ cũng biết bà ta là mẹ của Viên Sang.

Lạc Kỳ phất tay quăng Viên Sang qua một bên, nhìn bà ta lạnh giọng nói:

"Viên trưởng lão cũng biết quyền hạng của Tinh Sứ trong Thần Tông chỉ nghe lệnh Tông chủ. Viên Sang hâm dọa bản Tinh Sứ khác nào vả mặt Tông chủ"

"Âm Sát Tinh Sứ bớt giận, đứa bé này ta sẽ mang về dạy dỗ cẩn thận lại" bà ta tươi cười lộ vẻ yếu thế lắng nghe.

Sau khi để mẹ con Viên Sang đi, Khổng Hồng Anh vẫn còn sợ hãi cảm ơn Lạc Kỳ. Riêng những kẻ khác đều bắt đầu nghi kị, không dám tiến lên kiếm gây nữa. Vốn các Tinh Sứ khác cũng không dám đắc tội với trưởng lão nhưng Lạc Kỳ lại không sợ, bởi vì...