Chương 32: Lam Vân Băng Hạt

Nhìn Đường Mặc một cái, trong tay hắn và Lạc Kỳ đều ngưng tụ ra một trận pháp, đều khác biệt một cái phòng ngự, còn một là công kích.

Hai đội kia nhìn Lạc Kỳ đều ngạc nhiên, không ngờ cậu còn là một trận sư a.

"Chuẩn bị" Lạc Kỳ nói khẻ. Những người khác đều gật đầu.

Theo Bách Hải Triều Sinh trận đánh ra, Lạc Kỳ dẫn đầu bay ra.

"Gϊếŧ" tiếng hét gϊếŧ chóc vang lên, trận pháp chụp xuống thành công giữ chân một đám lớn địch nhân.

Ngoài ra, đội của Độc La đều dùng độc, từng làn khói độc đủ màu sắc tỏa ra cực kỳ khó chịu. Dưới chân thì là một đám độc vật chi chít, nhìn cảnh tượng này có vài cô nương đều buồn nôn.

Lạc Kỳ nhìn qua, thấy trước mặt Phục Trùng là một bảo tháp nhỏ, hắn thổi cây sáo ngọc điều khiển độc trùng từ bên trong tháp ra.

Thấy có người đến cứu, đám Hắc Ma cũng bỏ phòng thủ mà giai nhập cuộc chiến. Nhưng dường như Linh Băng không ổn lắm, hắn vẫn nằm trong trận pháp mở mắt nhìn mọi người chiến đấu.

Nếu không phải hắn tham lam, nếu không phải hắn tự cho mình đúng thì sao lâm vào tình cảnh này. Mọi người vì hắn mà chém gϊếŧ, còn hắn chỉ biết nằm đây, thật sự quá mất mặt.

Thả tất cả Thủy Nhân ra, chúng theo lệnh của Lạc Kỳ mà điên cuồng chém gϊếŧ. Mắt thấy Thủy Nhân gϊếŧ không chết, đánh không xong càng khiến tam tông nổi lên lo lắng.

Người ta nói độc là thứ khó phòng, ở đây không chỉ có độc thông thường mà còn có độc trùng đáng sợ.

Càng chém gϊếŧ đội quân Thủy Nhân càng gia tăng số lượng. Thấy không ổn, đám Mộng Sư của Yểm Mộng Cốc bắt đầu hợp lại với nhau tung ra một đạo thuật. Nó là một cái bong bóng bảy màu, dần dần bong bóng càng lớn, sau đó túa ra những bong bóng li ti nhỏ.

Nếu nó phát nổ trúng ai thì kẻ đó sẽ chìm vào giấc ngủ. Trong một cuộc chiến sinh tử như thế này, ngủ đồng nghĩa với cái chết.

Một cái bong bóng bay đên trước mặt Lạc Kỳ, cậu khẻ hừ một tiếng bóp nát nó rồi một kiếm gϊếŧ hai tên đứng gần đó. Chỉ có như vậy mà muốn ru ngủ cậu, thật ngây thơ.

Đột nhiên lúc này, cả ngọn núi đều rung chuyển, hoa tuyết bay ngập trời, đất đá nứt ra.

Cuộc chiến dừng lại, mọi người đều trơ mắt nhìn một con Lam Vân Băng Hạt trồi lên. Con bò cạp này lớn như một ngọn núi vậy, hơn nữa tu vi còn là Vạn Thế Cảnh a.

Có lẻ trận chiến vừa rồi đã đánh thức nó, nhìn nó chậm chạp đi tới, mỗi hơi thở đều khiến không gian đóng băng.

Bây giờ không ai còn nghĩ địch nhân ở cạnh mình, tất cả đều cùng lui lại phía sau. Riêng Lạc Kỳ thì nhìn Băng Hạt một cách đầy thèm muốn, nó đang bị trọng thương a. Nếu cậu biến nó thành Thủy Hạt thì sao? Dù biết chuyện này rất mạo hiểm, nhưng Lạc Kỳ vẫn muốn thử một lần.

Bỏ qua mọi ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lạc Kỳ đã xuất hiện ngay cái chân bị thuơng của Băng Hạt mà chém tới.

"Bang...bang..." liên tiếp mười mấy kiếm chém tới, Băng Hạt phẩn nộ dùng chiếc đuôi của nó đâm về phía Lạc Kỳ.

Phía trên Long Hoành đã biến thành một con Thủy Long đánh về phía mặt của Băng Hạt.

Băng Hạt há miệng phun ra một cơn mưa hoa tuyết, mặc dù Thủy Long né kịp nhưng Long Vĩ vẫn bị đóng băng.

"Nể mặt Long tộc, ta tha cho ngươi lần này, mau cút đi" Băng Hạt mở miệng nói tiếng người.

Phía dưới Lạc Kỳ đã bị Hạt Vĩ đánh văng ra xa, cậu lau máu ở khóe miệng đi nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười.

"Mặc Liên kí sinh, kích hoạt" từ vết thương ở chân của Băng Hạt, một vườn Mặc Liên bắt đầu nở rộ trên thân thể của Băng Hạt.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hiểu Lạc Kỳ muốn làm gì, và bọn họ đều kinh ngạc về môn bí pháp này của Lạc Kỳ. Nếu nó có thể khống chế, biến Vạn Thế Cảnh thành Thủy Nhân thì sau này còn ai dám đối đầu với Lạc Kỳ nữa chứ.Trong khi tất cả đều chờ đợi khoảnh khắc Băng Hạt biến thành Thủy Hạt thì nó lại nhìn những đóa Mặc Liên một cách thú vị.

"Ngươi tưởng đám đồ chơi trẻ con này có thể tổn thương ta" Băng Hạt nhìn Lạc Kỳ như một thằng hề.

Chợt khống khí xung quanh Băng Hạt trùng xuống một cách đột ngột. Chỉ thấy những đóa Mặc Liên dần bị đông cứng.

Một tiếng gú vang trời của Băng Hạt kèm theo đó là sự vở tan của tất cả Mặc Liên.

"Phụt" bên đây Lạc Kỳ hộc máu quỵ xuống, cậu biết mình đã bị phản phệ.

Mặc Liên Ký Sinh tuy tốt nhưng cũng không thể kí sinh vào những người hoặc yêu tu có tu vi cao hơn Lạc Kỳ quá nhiều. Cậu biết điều đó nhưng cậu vẫn muốn đánh cược một lần và cậu đã thất bại.

Trong từng đóa Mặc Liên đều chứa đựng một tia thần hồn của Lạc Kỳ, nó vở tan khiến cho Nguyên Hồn của cậu bị trọng thương rất nặng.

"Vốn ta đợi thương thế bình phục mới đại khai sát giới. Nhưng hôm nay các ngươi đã đánh thức ta thì ta hành đồng sớm hơn vậy" Băng Hạt nói xong cười một cách rùng rợn. Nó không chỉ gϊếŧ những người đang ở Linh Tuyết Sơn này mà cả Linh Tuyết Môn ở dưới núi nó cũng sẽ không tha.

Phạm Thiên Kiều lúc này đã đở Lạc Kỳ lên, phía trước cậu là tất cả người của Âm Sát Cung đang đứng phòng ngự. Dù biết đối với Băng Hạt thì họ như con kiến không hơn kém, nhưng trước khi chết họ vẫn muốn một lần ra sức bảo vệ Lạc Kỳ.

Trước một Vạn Thế Cảnh không ai có thể đào thoát, mọi người biết điều đó. Tất cả chỉ lẳng lặng phòng thủ, hy vọng vận may sẽ đến.

Dưới núi Linh Tuyết Môn chủ đang gấp gút liên lạc cho ngũ tông thông báo tình hình nguy cấp. Một bên ông cho tất cả đợi tử rời đi, như vậy dù trong tình huống xấu nhất cũng lưu lại được đạo thống không bị suy diệt.

Năm tông đã nhận được tin tức nhưng nước xa không cứu được lửa gần, cơ hội bọn họ đến kịp chỉ mong manh như manh chỉ treo chuông.

"Các ngươi sợ hãi đi, tuyệt vọng nữa đi. Ta thích nhất là nhìn những khuôn mặt như các ngươi bây giờ, nó khiến cho tim ta đập loạn nhịp, haha" Băng Hạt biếи ŧɦái cười nói.

Chợt Hạt Vĩ nó đánh tới một phương, Long Hoành vốn muốn cứu Lạc Kỳ đã bị nó đánh văng ra thật xa, không rỏ sống chết.

"Muốn tha cho ngươi một mạng mà không biết giữ, hừ chết cũng đáng"

Hạt Vĩ đánh xuống một lần nữa, khi nó nhấc đuôi lên thì chỉ còn một vùng huyết nhục lẫn loạn.

"Haha, thật tuyệt vời, lâu lắm rồi ta với vui như vậy"

Cười xong hắn quay lại chỗ khác, há miệng phun ra một tầng sương lạnh, những người chỗ đó đều bị biến thành tượng băng. Không dừng lại ở đó, nó tiến đến đè nát từng tượng băng, trong miệng tràn ra những tiếng cười thích thú.

Nhân số giảm dần theo thời gian, cuối cùng Băng Hạt cũng quay qua nhìn Lạc Kỳ.

"Ngươi khi nãy đã làm ra đau, vì vậy cái chết của ngươi sẽ đáng sợ hơn chúng rất nhiều"

Đở Lạc Kỳ lui về sau, đoàn người của Âm Sát Cung đã quyết định cùng chết. Chợt một băng tiễn từ miệng Băng Hạt bắn ra, gϊếŧ chết hai Hoa Tiên vừa định chạy trốn.

"Chạy được sao? Haha"

Quay lại nhìn Lạc Kỳ, Hạt Vĩ vừa định bắt lấy cậu thì đột nhiên có biến cố xảy ra, không phải nói là ngôi sao may mắn chiếu rọi.

Từ trong áo của Lạc Kỳ một cái trứng xanh biếc bay ra ngoài, vốn tuyết bay ngập trời thì nay đã biến thành mưa bão.

"Gri....." một tiếng hót vang lên, trứng nở ra một con quái điểu với bộ lông xanh thẩm như nước đại dương. Thấy nó Lạc Kỳ thở phào một hơi.

"Chúc Thủy Điểu, tốt tốt, lâu rồi ta chưa ăn thịt chim, haha" Băng Hạt thấy Chúc Thủy Điểu - Chúc Nhan càng trở nên hưng phấn.

"Hừ, một con hạ cấp Băng Hạt cũng dám đánh chủ ý lên bản thiếu gia. Ta gϊếŧ chết ngươi" nói rồi cơ thể của Chúc Nhan dần biến lớn, nguyên lực cũng khôi phục ở nữa bước Vạn Thế. Tuy còn kém hơn Băng Hạt nhưng Chúc Nhan không hề tỏ ra lo sợ.

Chúc Nhan quạt mạnh hai cánh, hai luồng nước như thủy lôi mạnh mẻ siết chặc lấy Băng Hạt.

Gầm lớn một tiếng, lam vân trên cơ thể Băng Lam phát sáng, Hạt Vĩ của nó dường như càng trở nên mạnh mẻ. Hạt Vĩ đánh thẳng tới Chúc Nhan nhưng đã bị một xoáy nước cản lại.

Lúc này đuôi của Chúc Nhan khẻ động, từ hư không ngàn vạn thủy đao chém tới chân của Băng Hạt.

"Á..." Băng Hạt ngã xuống, tất cả chân của nó đều bị đứt đoạn.