Chương 25: Hậu Chiêu

Nhìn trận đấu, xong liếc nhìn Dạ Ảnh Viện bên kia, ánh mắt đạm bạc của Lạc Kỳ liền trở nên sắt lạnh.

Ngay sau đó, từ bàn tay của Đường Mặc một trận pháp liền được đánh ra, nhưng không phải đánh về phía Tụ Âm Viện mà là Dạ Ảnh Viện.

"Hàn sư huynh, đám chuột nhắc này định động thủ" Đường Mặc hét lớn. Lúc này hơn phân nữa lực chú ý đã dời đến Dạ Ảnh Viện.

Bị người đánh tới đầu nếu không hoàn trả thì sẽ rất mất mặt, vì vậy Dạ Ảnh Viện bên này cũng tham chiến.

Ngoài Tỷ Ty khá nổi bật thì Đường Linh Nhi mới là kẻ được Lạc Kỳ chú ý nhất. Không chỉ tâm pháp cô ta tu luyện rất nổi danh là: Mê Tâm Đại Pháp, phối hợp với tốc độ siêu việt của Dạ Ảnh Viện cực kỳ ăn ý, mà chiến lực của cô ta cũng thuộc loại khinh khủng.

Không biết có phải cùng một mục tiêu là Âm Sát Lệnh trên tay Tô Mã Nhi hay không mà Dạ Ảnh Viện lại cùng Cuồng Sát Viện đối phó Tụ Âm Viện.

Vốn một mình Hàn Từ Mộ đối phó với Tô Mã Nhi có điểm quá sức, nay có thêm Đường Linh Nhi mới có vẻ cân bằng.

Đường Linh Nhi là một nữ nhân thông minh cũng không trực diện đối chiến với Tô Mã Nhi. Cô ta chỉ du đấu làm rối loạn hắn, tạo cơ hội cho Hàn Từ Mộ phản công.

Chém gϊếŧ đến trời đất quay cuồng, Lạc Kỳ vốn nghĩ bọn chúng đã quên đám người của cậu ẩn núp ở đây rồi thì đột nhiên Tô Mã Nhi lại quăng Âm Sát Lệnh về phía cậu.

Dùng đầu gối cũng biết hắn muốn kéo đám Lạc Kỳ vào vũng nước đυ.c này. Chỉ cần hai viện kia gϊếŧ tới chổ Lạc Kỳ thì hắn mới có cơ hội xoay người.

Nhưng điều làm Tô Mã Nhi kinh ngạc là Lạc Kỳ thật sự dám bắt lấy Âm Sát Lệnh. Vẻ mặt bình tỉnh của cậu chợt làm hắn thấy bất an.

Tay trái vừa bắt lấy Âm Sát Lệnh, tay phải liền đánh ra một đạo trận pháp.

Chỉ thấy trận pháp vừa đáp xuống thì không gian bên trong ngay lập tức biến hóa thành một đại dương.

"Muốn dựa vào một cái Bích Hải Triều Sinh trận cầm chân chúng ta, ngươi chịu chết đi" mắt thấy Âm Sát Lệnh rơi vào tay kẻ khác, Hàn Từ Mộ nổi điên lên, hắn tốn biết bao công sức từ nãy giờ há để Lạc Kỳ chiếm trọn.

Tô Mã Nhi cũng thấy nguy hiểm nên cùng hợp sức với hai viện kia mà phá trận, nhưng rất nhanh hắn đã xanh mặt.

"Là Mặc Thủy" hắn sao có thể quên Đạo Đan của Lạc Kỳ chứ.

Nếu ngâm mình trong đại dương mặc thủy này, một thời gian nữa không chết cũng tàn phế.

Bên canh Lạc Kỳ, đám người Nhược Thủy Viện đều toát hết mồ hôi. Đây là cơ hội cũng là nguy cơ, nếu không vượt qua thì chỉ có thể tiếc hận cả đời.

Mặc Thủy tuy nguy hiểm nhưng bên trong trận pháp lại là một đám tinh anh của Âm Sát Môn, chẳng mấy chóc Bích Hải Triều Sinh Trận đã lung lây sụp đổ.

"HaHa, đi chết đi" nhận ra trận pháp bất ổn chỉ chịu nổi một kích nữa, đám người bên trong càng quyết liệt.

"Ầm..." một tiếng nổ vang trời, cứ tưởng trận pháp đã sụp nổ nhưng không, từ bên trong trăm đóa liên hoa đột nhiên nở rộ.

"Là trận trong trận" Đường Linh Nhi hô hoảng.

Cảm nhận uy lực của trận pháp không biết tên này còn mạnh hơn cả Bích Hải Triều Sinh, tất cả đều sợ hải.

"Á...á..." dần dần vang lên tiếng gào thét, liên hoa phát nổ tới đâu có kẻ "chết" đến đó, tuy nhiên đó chỉ là bị văng ra khỏi Thiên Âm Giới nhưng trọng thương thì vẫn có. Không biết ai tạo ra Thiên Âm Giới này nhưng ở đây lại cấm "chết người", chỉ cần đến giới hạn tử vong là sẽ tự động bị truyền tống ra ngoài.

Người trong trận càng ít, độ hoang mang càng tăng, đám người bên trong càng nóng nảy. Nhưng tức nhất chắc phải là Tô Mã Nhi, hắn không ngờ mình đã đi sai một nước cờ. Có ai nghĩ đến Lạc Kỳ lại còn hậu chiêu như vậy chứ, họa may chỉ có Tỷ Ty biết.

"Lạc Kỳ, thứ ta không có được ngươi cũng đừng mong chiếm lấy" nhìn biểu hiện của Tô Mã Nhi, xem ra hắn muốn đột phá Chí Tôn Cảnh rồi.

Âm Sát Lệnh chính là một tấm thư tiến cử để tranh đoạt vị trí Tinh Sứ của chủ tông cho Âm Sát Môn. Nhưng điều kiện tranh đoạt là tu vi phải dưới Chí Tôn Cảnh, lần này Tô Mã Nhi muốn "cá chết rách lưới", kéo chân Lạc Kỳ cho giải cơn hận rồi.

Tô Mã Nhi muốn lợi dụng lúc đột phá để phá hủy trận pháp nhưng Lạc Kỳ cũng không phải kẻ đèn dầu cạn.

Hai tay cậu đưa lên trời, Đạo Đan xuất ra bay lơ lửng trên không, Đạo Thể cũng được sử dụng, Lạc Kỳ quát lớn một tiếng.

"Thần Thông: Thiên La Gián - Mặc Liên Nộ".Thần thông vừa xuất ra đã khiến cho cả Thiên Âm Giới khẻ lây động. Ở bên ngoài, trong những tòa động phủ ẩn mật, tất cả những người bên trong đều mở mắt ra nhìn về phía Thiên Âm Giới.

"Là Thần thông, không biết là đệ tử của viện này đây"

"Thần thông, thần thông, đúng là thiên hữu Âm Sát Môn"

Thần thông chỉ có thể thức tỉnh khi Đạo Đan và Đạo Thể đều được liên kết thành một thể thống nhất và tu sỉ phải tìm hiểu ra huyền cơ trong đó. Phải nói là một vạn tu sỉ chưa chắc có người thức tỉnh Thần Thông, nói chỉ đến cảnh giới Đạo Tôn như Lạc Kỳ. Những vị ở đây cũng chỉ có một, hai người là thức tỉnh Thần Thông mà thôi nên mới xem trọng như vậy.

Mõi người một suy nghĩ nhưng lúc này bên trong Thiên Âm Giới Lạc Kỳ như một vị quân vương trừng phạt tội đồ vậy.

Phong vân biến ảo, thiên địa rung chuyển, giữa bầu trời một Thiên La đại môn bắt đầu mở. Bên dưới Mặc Liên đã nở khắp mặt đất, từng tia Mặc Thủy bắn lên Thiên La trên bầu trời kia.

Sau cảnh tượng kỳ diễm ấy lại là một hồi tai họa, Mặc Liên phát nổ, Thiên La Môn trên trời gián xuống từng đợt Mặc Thủy nhưng sao rơi.

Đám người Đan Đan đứng sau lưng Lạc Kỳ khuôn mặt ai cũng hiện lên kinh hoàng và một chút vui vẻ. Nếu Lạc Kỳ đoạt được Âm Sát Lệnh thì bọn họ chính là công thần, không cần biết Lạc Kỳ có tranh đoạt nổi vị trí Tinh Sứ hay không, bọn họ cũng đã vững vàng đặt chân ở Âm Sát Môn.

Thần thông quá vang dội đã che lấp tất cả tiếng gào thét của đám người kia, chỉ khi thần thông biến mất thì đã không còn một ai.

Cầm Âm Sát Lệnh trong tay, ánh mắt Lạc Kỳ càng thêm quyết đoán. Đây chỉ là khởi đầu mà thôi.

Bên ngoài Thiên Âm Môn đã chặc cứng người đứng, sau khi cả đám Tô Mã Nhi cùng bị truyền tống ra, ai ai cũng giật mình.

"Có chuyện gì xảy ra, như vậy Âm Sát Lệnh sẽ rơi vào tay ai"

"Lạc Kỳ" một câu gọi tên nhưng dường như cũng đã trả lời tất cả.

Ngay lúc này cổng Thiên Âm Giới mở ra, Lạc Kỳ dẫn đầu một đoàn người ít ỏi đi ra.

"Nhìn bọn họ giống như chưa từng chiến đấu vậy. Không lẻ đợi người khác đánh nhau sống chết rồi làm ngư ông"

Có kẻ nói thì sẽ có người phụ họa, cứ như vậy đệ tử các viện khác không hẹn mà đồng loạt tẩy chay Lạc Kỳ. Cho đến khi có vài ông lão xuất hiện quát lớn thì mới im lặng. Lạc Kỳ nhận ra bên trong còn có một người quen, đó là người đã ép cậu vào Âm Sát Môn này.

"Còn không ra mắt các vị Thái Thượng Trưởng Lão" Môn chủ cũng xuất hiện.

Chức vị này chỉ có Vạn Thế Cảnh mới đảm đương nổi, nghe Môn chủ nói cả đám đệ tử bao gồm Lạc Kỳ đều chấp tay bái.

"Haha, không làm ta thất vọng, đúng là ánh mắt của ta tốt ép ngươi gia nhập Âm Sát Môn" đột nhiên trong hàng Thái Thượng phát lên một âm thanh cười lớn.

Khi mọi người còn chưa hiểu gì xảy ra thì trong tay ông ta đã xuất hiện một đôi giày vãi.

"Đây là đôi Xích Thốn, có khắc Không Gian đạo văn, một bước đi xa ngàn dặm. Ta tặng ngươi coi như quà gặp mặt"

"Chu sư đệ đã bỏ ra đại giới như vậy, chúng ta cũng không thể keo kiệt a" có một vị Thái Thương khác dẫn đường, cứ như vậy pháp bảo ào ào đổ vào túi Lạc Kỳ khiến cho người khác đều đỏ mắt.

Thu xong lể vật Lạc Kỳ mới bước tới trước mặt Khổng Viện chủ, chấp tay khum lưng nói:

"Đệ tử không phụ lòng mong đợi của sư phụ" rồi đưa Âm Sát Lệnh ra. Đây là những lời thật lòng của Lạc Kỳ, dù gì ít nhiều thì nhờ có bà mà cậu mới được như ngày hôm nay.

Từ lâu hai mắt của Khổng Viện chủ đã đỏ hoe, nghe Lạc Kỳ nói liền tuông trào dòng lệ nóng.

Theo sau Lạc Kỳ là đám Đan Đan cũng phục mệnh với Khổng viện chủ

"Tốt, tốt khi về tất cả đều có thưởng".

Sau đó Môn chủ cho tất cả trở về, riêng Lạc Kỳ có một tuần chuẩn bị cho trạng thái tốt nhất để nhận phần thưởng, nghe ra rất bí ẩn.

Mọi người còn không dám tin người thắng cuối cùng lại là Lạc Kỳ, vì vậy sau khi đám Tô Mã Nhi tỉnh lại liền hỏi rỏ. Nhưng càng hỏi thì bọn họ chỉ im lặng, có người còn hiện rỏ sợ hãi trên mặt.

Một tuần trôi qua, đám đệ tử đều trông chờ Tô Mã Nhi tìm Lạc Kỳ thách đấu, vì bọn họ vẫn nghĩ cậu thắng là nhờ may mắn. Tuy nhiên đã làm đám người thất vọng là đến cái bóng của Tô Mã Nhi còn không thấy. Nếu bọn họ biết Tô Mã Nhi còn sợ hãi thì không biết sẽ nghĩ gì.