Chương 23: Kẻ Thù Gặp Mặt

Không biết chạy bao lâu, cho đến khi Lạc Kỳ mệt mỗi quỵ xuống, hai mắt nhòe đi thì loáng thoáng thấy một bóng người đi tới và ôm cậu đi.

Nguyền rủa suy kiệt tuy không làm người ta mất mạng nhưng muốn phá giải nó cũng không phải một sớm, một chiều. Huống chi Vu Thuật là một trong những đại đạo bí ẩn nhất.

Chớp đôi mắt nặng trĩu ngồi dậy, Lạc Kỳ nhận ra đây là một căn phòng xa lạ, ngoài kia còn có tiếng chim hót báo hiệu một buổi sáng tuyệt vời. Nhưng đối với Lạc Kỳ thì bây giờ không có một chút tâm trạng nào thưởng thức.

Nhìn một hoa văn màu đen trên ngực mình, Lạc Kỳ mệt mỗi ngã người xuống giường. Không biết tới khi nào ấn ký nguyền rủa này mới tan biến hết đây.

Một lúc sau, có một cô gái đi vào, thấy Lạc Kỳ đã tỉnh bèn chạy nhanh ra ngoài. Không bao lâu một người khác lại đi vào.

"Là ngươi" Lạc Kỳ nhận ra người quen nhưng lại không nhớ được tên.

Thấy biểu hiện của Lạc Kỳ, người đó vẫn vui vẻ giới thiệu:

"Tại hạ Mộc Thừa, là Tông chủ Hoàng Giác Tông. Đa tạ công tử ngày đó cứu giúp"

"Ngươi đã giúp ta, coi như chúng ta không ai nợ ai. Xin cáo từ" nói rồi Lạc Kỳ nhích cơ thể đứng dậy.

"Công tử đang bị thương không nên đứng dậy, cứ ở lại đây dưỡng thương đã" Mộc Thừa vội bắt lấy tay Lạc Kỳ, nhưng nhận ra mình đã thất lể nên nhanh rút tay lại.

Dưới nổ lực của Mộc Thừa, cuối cùng Lạc Kỳ cũng chấp nhận ở lại đây.

Đúng là ấn ký nguyền rủa khó phá giải, mấy tháng rồi mà cũng chỉ phai nhạt một chút. Thời gian này ngoài tu luyện, phá giải ấn ký thì Lạc Kỳ chỉ ngủ. Chắc do tác hại của nguyền rủa mà cậu rất thích ngủ.

Hôm nay tâm trạng của Lạc Kỳ khá tốt, mới sáng sớm cậu đã đi ra ngoài. Khi đi dạo xung quanh, Lạc Kỳ có loáng thoáng nghe tông chủ phu nhân và thiếu tông chủ đã về.

Mới đầu Lạc Kỳ cũng không để ý nhưng không ngờ địch nhân lại xuất hiện ngay trước mắt. Một bầu không khí giương cung bạt kiếm đã khiến cho mọi người xung quang đều tránh đi.

"Lạc công tử có gì từ từ nói" Mộc Thừa nói xong quay qua Mộc Trung.

"Trung nhi, con với Lạc công tử quen nhau sao"

Đột nhiên Mộc Trung mở miệng cười lớn.

"Quen chứ, kẻ bại trận"

Nghe những lời này hai tay Lạc Kỳ siết chặc.

"Thì ra đây là con trai Mộc tông chủ. Đúng là hậu sinh khả úy, đi cướp đạo lữ của người khác cũng rất tự hạo, ngươi dạy con tốt a"

Bây giờ đến lượt Mộc Trung, à không cả Mộc Thừa và phu nhân của hắn đều tái mặt.

"Mộc tông chủ, đa tạ những ngày qua đã chiếu cố. Cáo từ" nói rồi Lạc Kỳ lập tức biến mất. Không phải cậu không muốn gϊếŧ Mộc Trung nhưng bây giờ còn không thích hợp. Nếu gϊếŧ hắn, phải chăng cũng nên gϊếŧ hết đám người Hoàng Giác Tông, tuy nhiên trên đời này không hề có bí mật vĩnh viễn, nếu lộ ra thì cậu lại gánh ác danh "lấy oán báo ân".

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, sau khi Lạc Kỳ rời đi không bao lâu thì Hoàng Giác Tông bị một nhóm người áo đen tập kích. Kết quả là tông môn bị diệt, chỉ còn Mộc Trung thoát nạn.

"Lạc Kỳ, mối thù này ta nhớ kỷ. Sẽ có ngày ta băm ngươi ra thành trăm ngàn mảnh trả thù cho Hoàng Giác Tông"

Mộc Trung nghĩ là Lạc Kỳ cũng không phải vô lý, dù sao chỉ có cậu là kẻ thù lớn nhất của hắn. Nhưng thật ra cũng có phần đúng, vì những kẻ áo đen đó đều là sát thủ của Dạ Nguyệt Sát Thủ Hội tìm tới gϊếŧ Lạc Kỳ.

Tính ra là Lạc Kỳ liên lụy Hoàng Giác Tông, nhưng lúc này đây cậu không hề hay biết chỉ đang hướng về Âm Sát Môn mà đi.

Mấy tháng sau Lạc Kỳ đã về đến tòa thành dưới chân Âm Sát Môn. Ở đây cậu nhận được truyền tin của Khổng Thùy Du và Hạ Niệm Kỳ. Không có Lạc Kỳ thì hai người sẽ không vào Âm Sát Môn được, huống chi là Lạc Kỳ đã xả thân cứu bọn họ. Vì vậy vừa gặp Lạc Kỳ hai người đã tuyên thệ từ đây mọi chuyện đều nghe theo Lạc Kỳ, nói thẳng ra là làm đàn em.Đối với việc Lạc Kỳ mang về hai nhân tài cho Âm Sát Môn khiến cho tông chủ và Khổng Viện chủ rất vui vẻ, cũng thưởng cho cậu rất nhiều.

Riêng phần Hạ Niệm Kỳ cũng không phải đến Nhược Thủy Viện mà gia nhập Tụ Âm Viện, cũng thay Lạc Kỳ làm một ít việc.

Về không được bao lâu, đột nhiên Khổng viện chủ cho gọi tất cả mọi người lại. Lần này chắc xảy ra đại sự cho nên tất cả Trưởng Lão đều có mặt.

Nhìn mọi người qua một lượt lúc này Khổng Viện chủ mới mở miệng.

"Tinh Sứ tuyển diễn ra sớm hơn dự kiến, vì vậy tông môn quyết định tuyễn chọn Đại đệ tử vào tháng sau"

Đối với tin tức này, phải nói là cực xấu cho Lạc Kỳ. Thời gian cấp bách như vậy, đánh vào top mười đã khó, huống chi đoạt vị trí Đại đệ tử. Nhưng mà đó là trong trường hợp Lạc Kỳ còn ẩn giấu thực lực.

"Hiện tại cả Nhược Thủy Viện chỉ có Lạc Kỳ và Mục Tiên Y đủ tư cách tranh đoạt, nhưng mà Nhược Thủy Viện chỉ đủ ủng hộ một người a"

Thực lực cá nhân tuy là yếu tố quyết định nhưng trong hạng mục tranh đoạt vẫn có mục đoàn chiến. Như ý nghĩa muốn xem thực lực hiệu triệu và tài trí của ngươi tới đâu.

Lúc này trong phòng đoàn người bắt đầu chia ra hai phe phái, một số ủng hộ Lạc Kỳ, còn lại ủng hộ Mục Tiên Y. Mặc dù xét về thực lực và danh vọng thì Lạc Kỳ chiếm ưu thế nhưng ai kêu Mục Tiên Y lại có một lão tổ tông Mục Thanh Uyên, người mạnh nhất Nhược Thủy Viện làm chi.

Người tranh ta cải không hề có đoạn kết, đến cuối cùng Khổng Viện chủ phải ra quyết định: thứ hạng trên Âm Sát Bảng của ai cao hơn sẽ toàn lực ủng hộ người đó. Cứ như vậy một cuộc tranh đấu nội bộ đã diễn ra.

Mục Tiên Y cũng không phải thiếu nữ đơn thuần, dã tâm của cô ta không hề nhỏ, mắt thấy có cơ hội tranh đoạt cô ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Nhưng mà ngay lúc này cô ta cũng không manh động đi khiêu chiến Âm Sát Bảng trước.

Mục Tiên Y bất động, Lạc Kỳ cũng muốn dùng thời gian ít ỏi này đem lực thực điều chỉnh lại một chút, cho nên một cuộc giao phong về tính nhẫn nại lại diễn ra.

Còn một ngày nữa là khóa bảng, không hẹn mà cùng xuất thủ, cả Lạc Kỳ và Mục Tiên Y đều đến đài khiêu chiến.

Cả hai liếc nhìn nhau một cái, đồng loạt mở miệng:

"Tám"

"Bảy"

Không chỉ Mục Tiên Y mà cả Mục Thanh Uyên đều nhíu mày một cái. Mục Tiên Y khiêu chiến người hạng tám đã là cực hạng, nhưng vẫn bị Lạc Kỳ áp một đầu. Tuy nhiên còn phải xem khiêu chiến thành công không đã.

Bởi vì Mục Tiên Y khiêu chiến hạng thấp hơn nên cô ta thi đấu trước. So với dĩ vãng thì thực lực của cô ta tăng đáng kể, nhưng bởi vì cạnh tranh với Lạc Kỳ nên khiêu chiến thứ hạng có hơi quá sức. Kết cục Mục Tiên Y vẫn thua kém chút ít.

Nhìn vẻ mặt uể oải của Mục Tiên Y đi xuống lôi đài Mục Thanh Y nhắm mắt một cái rồi bình thản mở ra, nói với Khổng Viện chủ kế bên.

"Nếu Lạc Kỳ thành công, Mục Tiên Y sẽ là trợ thủ của hắn"

Đến lượt Lạc Kỳ, đối thủ của cậu là một thanh niên nho nhã, nhưng tay lại cầm Thiết Phiến bằng bạch cốt rất dọa người.

Ô Nhã Luân, xuất thân từ Tụ Âm Viện, là con trai của một vị Trưởng Lão. Ngày thường tính tình hòa nhã nhưng nếu đυ.ng tới lợi ích của hắn thì hắn sẽ không từ thủ đoạn, ra tay tàn nhãn mà gϊếŧ chết kẻ thù.

Mang theo nụ cười lên lôi đài, nhưng trong ánh mắt của Ô Nhã Luân lại lóe lên một tia ngoan tuyệt.

"Cữu Âm Triền - Hóa Hình" theo bạch cốt phiến phất ra, một đầu quỷ vật kết cấu từ Âm Khí bay ra.

Lạc Kỳ vẫn lạnh lùng nhìn đầu Âm Quỷ bay tới, chợt kiếm quang lóe lên đánh tan đầu Âm Quỷ này.

Ô Nhã Luân thấy vậy, khẻ nhíu mày xoay người phất ra ba tôn Âm Quỷ càng mạnh hơn. Lần này Lạc Kỳ đã chuyển động, một tay cầm kiếm, một tay thủ ấn cậu lướt người tới.