Chương 21: Ngoài Kế Hoạch Cứu Người

Sau khi đánh bại Giả Tương Tử, Lạc Kỳ đã có mười ngày vào cấm địa tu luyện. Kể từ lúc này, mỗi khi tăng thêm một hạng trên Âm Sát Bảng thì sẽ có thêm hai ngày.

Lạc Kỳ dùng mười ngày này chỉ để tu luyện nâng cao tu vi, chỉ có đạt đến Đạo Tôn Hậu Kỳ đỉnh phong thì Lạc Kỳ mới dám chắc chen một chân vào top mười.

Mười ngày nhanh chóng trôi qua, tu vi của Lạc Kỳ tuy có tăng nhưng vẫn không được đỉnh phong. Dù không vui nhưng Lạc Kỳ đành phải trở ra, cùng lúc này Khổng Viện chủ cũng đến tìm cậu.

Số là vì vài chuyện mà những năm gần đây Khổng Viện chủ đã không còn liên hệ với gia tộc mình nữa. Nhưng những ngày trước Khổng gia đến nói là gia tộc xuất hiện một thiếu niên thiên tài, mong bà giúp đỡ vào Âm Sát Môn tu luyện, vì thời gian nhận đệ tử đã qua.

Dù sao đã nghịch nên Khổng Viện chủ sẽ không hạ mình đích thân trở về, nên muốn Lạc Kỳ giúp bà trong chuyện này.

Không từ chối, sáng hôm sau Lạc Kỳ đã xuất phát đến Khổng gia. Tuy nhiên, Khổng gia cách Âm Sát Môn khá xa, dù đi hết tốc lực cũng phải mất mấy tháng Lạc Kỳ mới tới.

Hôm nay Lạc Kỳ dừng chân ở địa phận của một tông môn tên là Hoàng Giác Tông. Đây chỉ là một tông nhỏ nằm ở núi Hoàng Giác, địa vực xung quanh chỉ là vài tòa thành trì và một khu rừng nhỏ.

Khi Lạc Kỳ đến đây thì Hoàng Giác Tông lại bộc phát tình trạng nội chiến cực kỳ gây cấn. Bây giờ trong thành đều bị phong tỏa, người vào không được, người ra cũng không.

Ngồi trên phòng nhìn xuống bên dưới một đám Tiên Đồ chém gϊếŧ, Lạc Kỳ ngáp dài một tiếng định đi ngủ.

Nhưng lúc này đột nhiên vài tên Đạo Tôn đã đánh tới nốc phòng của cậu. Trong đó một tên y phục rách nát bị bốn người khác bao vây.

"Mộc Thừa, giao Hoàng Giác Lệnh ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng" một trong số bốn người bao vây lên tiếng.

"Haha, đám loạn thần tặc tử các ngươi, muốn chiếm vị trí Tông chủ của ta, đừng có mơ" kẻ tên Mộc Thừa phẩn nộ gào lên.

"Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Hôm nay chúng ta sẽ phanh thây con sâu rượu ngươi ra làm trăm mãnh" nói rồi bốn người tiếp tục vây công Mộc Thừa.

Trong phòng Lạc Kỳ khó chịu mở cửa sổ ra, vốn cậu sẽ không quan tâm chuyện này nhưng chúng đã đánh tới nơi của cậu rồi, cậu cực kỳ không vui.

Khi Lạc Kỳ mở cửa, bên trên có một tên phát hiện. Hắn theo phản xạ hỏi "ai đó" ngay lập tức một đạo pháp đã đánh tới.

"Cẩn thận" Lạc Kỳ vừa định vung tay lên cản lại thì Mộc Thừa đã giúp cậu đánh tan nó. Mang theo thương tích đứng trước Lạc Kỳ, Mộc Thừa vẫn giữ được dáng vẻ uy phong vừa rồi.

"Mau chạy đi, lôi ngươi vào chuyện này là chúng ta sai, ta xin lổi ngươi" Mộc Thừa nói nhanh. Theo hắn, cũng bởi vì Hoàng Giác Tông phản loạn nên mọi người trong thành mới chịu cảnh khói lửa này, thiếu chút nữa người sau lưng còn bị chét oan.

Thấy Mộc Thừa bảo vệ Lạc Kỳ đã khiến bốn người đem cậu biến thành kẻ địch thật sự. Bây giờ công kích không chỉ là Mộc Thừa mà Lạc Kỳ xấu số cũng có phần. Tuy nhiên Mộc Thừa đã giúp cậu cản hết.

"Coi các ngươi chống cự được bao lâu" lúc này bốn tên đã chia thành hai tổ. Hai người một tổ đồng loạt thủ ấn đánh ra một đạo quang mang màu vàng.

"Hoàng Ngưu Thông Thiên" hai con Hoàng Ngưu vẫy đuôi điên cuồng xông tới. Trên đường chúng đi, trọng lực đều bị đè nén. Đây là đạo pháp tối cao nhất của Hoàng Giác Tông, chỉ có Đạo Tôn Hậu Kỳ mới chân chính kích phát được, bốn tên này tu vi không đủ nên phải hợp lực lại với nhau.

"Không ổn, Hoàng Ngưu Thuẫn" trước mặt Mộc Thừa xuất hiện một tấm khiên lớn che chắn. Nhưng khi hai con Hoàng Ngưu va vào, nó đã nổ tung, Mộc Thừa cũng bị đánh bay ra ngoài.

Lạc Kỳ nhìn cảnh này không nói một lời, nhưng kiếm đã xuất hiên trong tay. Chưa kịp định hình lại thì một tên trong số đó đã bị cắt đứt yết hầu.

"Sao có..." tên khác chưa noi xong cũng đã bị gϊếŧ.

Hai tên đứng xa hơn sợ hãi định bỏ chạy, nhưng hai đóa Thủy Liên bất ngờ từ trên không trung gián xuống đã biến chúng thành đóng thịt vụng.

Cuộc chiến đẫm máu đã kết thúc như vậy. Quay lại đỡ tên Mộc Thừa lên, Lạc Kỳ cho hắn ăn một viên đan dược trị thương rồi mới quăng hắn lên giường.Đợi Mộc Thừa mở mắt ra lần nữa, Lạc Kỳ đã biến mất không thấy đâu. Nghĩ đến bản thân mình như kẻ hề, lại xả thân cứu một người tu vi hơn hẳn hắn chợt Mộc Thừa vổ mặt vài cái. Nhưng không hiểu vì sao, bộ dáng cao ngạo, khuôn mặt lạnh lùng đó lại khiến Mộc Thừa nhớ mãi không thôi.

"Ta thật là điên rồi" Mộc Thừa tự chửi mình.

Về phía Lạc Kỳ, bây giờ chắc gì đã nhớ đến người tên Mộc Thừa. Lúc này cậu đang nhàn nhã tiến về Khổng gia ở Trụy Minh Thành.

Vài tháng sau Lạc Kỳ đã xuất hiện tại Trụy Minh Thành. Đây là một tòa thành lớn, nếu đem so với Hoang Ngọc Thành cứ như con voi và con kiến vậy.

Vừa đến Lạc Kỳ đã thấy một màn tranh giành tình nhân cẩu huyết diển ra. Điều đáng để Lạc Kỳ lưu ý là một trong số đó chính là Khổng thiếu gia.

Kẻ ngày tu vi không cao, chỉ có Tiên Đồ Cửu Cảnh, dung mạo và khí chất cũng không có gì đặt biệt. Lạc Kỳ rất phân vân, cậu mất bao công sức đến đây, nếu vì kẻ này chẳng phải là vô ích sao.

Tuy nghĩ vậy nhưng Lạc Kỳ vẫn đến Khổng gia một chuyến. Biết cậu là đệ tử của Khổng viện chủ, dù là Khổng gia chủ Chí Tôn cảnh cũng khách khí không thôi.

"Tông môn nhiều sự vụ, lần này sư phụ phái ta đến đây là để gặp trước vị thiên tài mà các ngươi đã nói" Lạc Kỳ không muốn ở đây lâu.

Nghe đến đây mặt của Khổng gia chủ hiện lên chút bối rối.

"À phải, phải. Mau gọi thiếu gia đến đây"

Một chút sau, một người đã xuất hiện trước mặt Lạc Kỳ.

"Đây là khuyển tử Khổng Thùy Bích. Còn không mau bái kiến Lạc sư huynh" Khổng gia chủ ra vẻ lấy lòng Lạc Kỳ.

"Không cần. Khổng gia chủ, ông chắc chắn đây là thiên tài mà các người nói" kẻ đến chẳng ai khác, chính là tên tranh giành tình nhân lúc nãy.

"Phải phải, con..."

Không đợi ông ta nói hết Lạc Kỳ đã đứng phất dậy.

"Nếu là hắn thì thôi đi, xin cáo từ" Lạc Kỳ chưa đi đến cửa thì Khổng gia chủ đã kéo tay cậu lại, nhét một chiếc nhẫn vào.

"Lạc công tử, xin giúp đỡ một hai a"

"Khổng gia chủ nên hiểu, dù ta muốn giúp cũng không qua mắt của sư phụ được" nói rồi Lạc Kỳ trả lại ông ta chiếc nhẫn, nhưng chưa kịp bước đi thì lần nữa bị ông ta kéo lại.

"Chuyện là thế này..." thở dài một hơi, Khổng gia chủ đau thương kể.

Thì ra người thiên tài đó là cháu của Khổng gia chủ, cha mẹ hắn đã mất khi hắn còn nhỏ. Bởi vì thiên phú cao nên rất được gia tộc coi trọng, đến mức phải đi cầu xin Khổng Viện chủ. Nhưng mà mấy hôm trước, vì một nữ nhân mà hắn đã bỏ cả tiền đồ theo cô ta, bất đắc dĩ ông ta mới đưa con trai của mình gặp Lạc Kỳ.

Ông ta kể rất hợp lý, rất chân tình nhưng Lạc Kỳ nghe ra mâu thuẩn rất lớn. Cậu không biểu hiện gì hết chỉ lẳng lặng nghe cho đến hết câu truyện. Ông ta còn mời Lạc Kỳ ở lại vài ngày để tìm kiếm người đó.

Lạc Kỳ miễn cưỡng chấp nhận, đêm đó như cậu dự đoán Khổng gia có mở một cuộc hợp bí mật.

"Khổng Thùy Du mất tích, bây giờ chúng ta phải làm gì đây" một kẻ nào đó hỏi.

"Ta sẽ tìm cách đưa Thùy Bích thay thế. Trong lứa trẻ tuổi của gia tộc cũng chỉ có Thùy Bích thiên phú cao nhất, không thể để rơi mất cơ hội này được" Khổng gia chủ nói.

Thì ra lần chiêu môn trước tên Thùy Bích này đã bị rớt.

Ngồi trong phòng thông qua một tia thần thức để lại trên người Khổng gia chủ, Lạc Kỳ điều biết hết bên trong nói gì.

Chuyện này...không đơn giản. Lạc Kỳ nhìn xa xăm.