Sau tất cả, Nhược Thủy Viện đã tổ chức ăn mừng một phen thật lớn. Tuy có chút đau buồn cho cái chết của Nhị sư huynh, nhưng đó là không đủ để đề ép cuộc vui này.
Bên trên chủ vị Khổng Viện chủ càng nhìn Lạc Kỳ càng ưng ý. Nếu Lạc Kỳ trở thành Tinh Sứ thì tương lai ở Âm Sát Môn này ai dám coi thường bà nữa.
Thời gian tiếp theo Lạc Kỳ không xuất hiện nữa mà vùi đầu vào bế quan. Lúc này trên tay cậu là một viên châu xanh thẳm, có nguyên lực rợn sóng, đây chính là Phong Bạo Châu.
Ngày đó cậu giả vờ bị thương, khi đám người của Tụ Âm Viện tự bạo, cậu đã cách không mà lấy nó không để bất kỳ ai biết. Nếu Tụ Âm Viện chủ biết bảo bối của mình rơi vào tay Lạc Kỳ không biết sẽ có cảm nghĩ như thế nào, chắc là sẽ gϊếŧ người cướp của a.
"Phong Bạo Châu tuy tốt, nhưng bây giờ ta vẫn không sử dụng được" Lạc Kỳ lắc đầu cất vào.
Viên trứng Chúc Nhan vẫn vậy, không hề động đậy gì, vì nó nên Lạc Kỳ mới quyết định bế quan sớm như vậy. Lạc Kỳ sợ sẽ có người phát hiện ra nó, với thực lực của cậu bây giờ thì sẽ không thể phản kháng trước những người ngoài kia được.
Một chút sau, Lạc Kỳ bỏ qua tất cả, thanh thanh tỉnh tỉnh rơi vào trạng thái tu luyện.
Lúc này ở một vùng đất xa xôi khác, nơi núi rừng xanh thẩm che khuất những ngôi nhà nho nhỏ. Điều đặt biệt là ở đây nam, nữ đều rất xinh đẹp và bọn họ đều có những chiếc đuôi mỹ lệ.
Một nam nhân tay ôm một con Âm Hồ mệt mỗi đi tới. Trước cổng làng, có hai thanh niên ngăn hắn lại.
"Âm Hồ nhất tộc thiếu chủ đến, các ngươi còn không mau lui ra"
Nhìn con Âm Hồ trong vòng tay nam nhân, hai người nọ đều lui ra cho hắn vào.
"Mẹ, Trung nhi đến cứu mẹ đây" người này chính là Mộc Trung.
Mộc Trung vừa vào trong, đi thẳng đến ngôi nhà to nhất. Lúc này bên trong đã có bốn lão giả ngồi chờ sẵn, như biết trước Mộc Trung sẽ đến.
Đây là lần đầu tiên Mộc Trung dám nhìn thẳng bốn người này mà không hề sợ hãi, bởi vì hắn có chỗ dựa, đứa con của hắn chính là chỗ dựa của hắn.
Không nói một lời, Mộc Trung vứt bỏ tấm vải bọc Âm Hồ ra, nó liền lộ ra sáu cái đuôi xinh đẹp.
Bốn lão giả ngồi trên lúc này đều đã đứng hết dậy, nhìn Âm Hồ đều lộ vẻ cung kính.
"Lục Vĩ Âm Hồ, thiếu chủ giá lâm"
Bọn họ ở đây chỉ là một nhánh nhỏ của Âm Hồ nhất tộc, nó nhỏ đến mức còn không được ban tên công nhận là một chi.
"Thả mẫu thân của ta ra" Mộc Trung ra lệnh. Thấy bốn lão giả vẫn nhìn nhau, hắn hét lớn:
"Thả bà ngoại của thiếu chủ ra" lúc này bốn người kia mới thở dài ra lệnh áp tải một nữ nhân tới.
"Mẹ, Trung nhi bất hiếu, đã làm mẹ chịu khổ" Mộc Trung sụp quỳ xuống khóc.
"Trung nhi ngoan, đừng khóc, mẹ không khổ, mẹ không hề khổ a" nữ nhân tuy an ủi Mộc Trung nhưng nước mắt của bà cũng đang tuông trào.
Ngày xưa, mẹ hắn bị ép làm thϊếp cho tộc trưởng một bàn chi Âm Hồ khác với hy vọng được hắn giúp đỡ, khiến cho chủ tộc công nhận. Nhưng mẹ hắn lúc đó đã thầm yêu cha hắn, ngày đại hôn bà đã bỏ trốn. Việc này không chỉ khiến cho kế hoạch bị phá hủy mà còn mang đến tai ương cho bộ tộc.
Sau khi bỏ trốn với cha Mộc Trung, không lâu sau mẹ hắn có thai và sinh ra hắn. Nhưng niềm vui chưa tròn mẹ hắn đã bị bắt đi, nếu Mộc Trung sinh ra là Âm Hồ còn đỡ nhưng hắn chỉ là Bán Hồ.
Hắn biết muốn cứu mẹ mình chỉ có hai cách, một là đủ sức xông vào mạnh mẻ cướp ngục, hai là phải sinh ra được một Lục Vĩ Âm Hồ trở lên. Bởi vì nếu bàn chi nào sinh ra Lục Vĩ Âm Hồ sẽ được chủ tộc công nhận và toàn lực ủng hộ.
Lục Vĩ Âm Hồ trở lên, thiên sinh cao quý, có cơ hội phản tổ trở thành Cửu Vĩ Hồ mạnh mẻ. Cữu Vĩ Hồ xuất thế, không ai dám khinh thường, nó đứng ngang với tất cả chủng tộc mạnh nhất Vĩnh Hằng Đại Lục.Từ khi còn rất nhỏ, Mộc Trung luôn tìm cách cứu mẹ mình. Nhìn cha hắn đau khổ từng ngày, từ một Tông chủ oai phong nay trở thành một tên bợm rượu, hắn càng đau lòng. Rồi đến một ngày kia, Mộc Trung được đến thăm mẹ hắn trong ngục tối, khi ra về hắn bị tập kích rớt xuống một khe núi nhỏ. Ở đây hắn chiếm lấy một viên đan dược và vài thứ khác.
Đan dược có tên là Lục Vĩ Hóa Hình Đan, một loại đan dược thúc giục sinh ra Hồ Ly sáu đuôi. Tuy nhiên đây chỉ là tăng lên vài phần, không chỉ vậy nó còn cần rất nhiều yếu tố khác.
Mộc Trung sinh ra là bán yêu, thân thể cũng không hoàn chỉnh có cả hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, nói hắn là nam cũng được mà là nữ cũng không sai. Kể từ khi có Lục Vĩ Hóa Hình đan, Mộc Trung luôn mong muốn sinh ra một Lục Vĩ Âm Hồ nhưng rất khó khăn.
Thứ nhất, muốn sinh ra Lục Vĩ thì cha mẹ phải tu vi ngang .
Thứ hai, cha của đứa bé phải có Âm Hàn Đạo Thể.
Đây là hai yêu cầu quan trọng nhất, ngoài ra còn nhiều yêu cầu khác.
Ngày đó Mộc Trung thấy Dương Tiễn Lâm đã nhận ra hắn có Ẩn Đạo Thể. Bình thường phải có Linh Thể, sau khi tu luyện đến Đạo Tôn Cảnh thì Linh Thể sẽ lột xác thành Đạo Thể nhưng Dương Tiễn Lâm lại không như vậy.
Người mang Ẩn Đạo Thể không có Linh Thể, chỉ cần tu luyện đến Đạo Tôn thì sẽ phá hủy phong ấn lộ ra Đạo Thể.
Dương Tiễn Lâm hiển lộ Âm Hàn pháp tắc cao thâm, vượt xa cùng cấp, vì vậy Mộc Trung suy đoán hắn có Ẩn Đạo Thể nên quyết định hắn phải là cha của đứa con mình.
Không tiếc bỏ ra đại giới mà đối nghịch với Lạc Kỳ, cuối cùng Mộc Trung cũng như ý nguyện cứu được mẹ mình.
Trong khi ấy ở một nơi khác, nơi Dương Tiễn Lâm đang bị giam cầm thì lúc này hắn phải chống lại những luồng pháp tắc kinh khủng đang muốn thâm nhập vào cơ thể mình. Không biết bao lâu, mười năm, năm mươi năm, trăm năm, và hơn nữa. Đột nhiên Dương Tiễn Lâm hét lớn một tiếng, y phục trên người hắn nổ tung lộ ra từng đường hoa văn lạ lùng in khắp cơ thể, cả mặt hắn cũng bị hoa văn che lấp phân nữa.
"Á..." trận pháp phong ấn Dương Tiễn Lâm nổ tung. Cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy, hắn bước ra khẻ cười nhìn bầu trời.
Một mạch bế quan quên ngày tháng khiến cho tu vi của Lạc Kỳ càng tăng mạnh. Nếu được cậu vẫn muốn tiếp tục không xuất hiện nhưng Khổng Viện chủ đã truyền âm, kêu cậu nắm chắc thời gian khiêu chiến top 10 Âm Sát Bảng.
Tuy vậy, lúc này Lạc Kỳ chưa chắc sẽ chen chân vào top 10 được, nên cậu chỉ khiêu chiến kẻ hạng 15.
Giả Tương Tử, người này tiến xấu vang xa khắp Âm Sát Môn, tu luyện Khô Âm Công, có sở thích hút khô người khác cho đến khi hóa thành bột phấn. Nếu ở Tông Môn khác đã bị xem là tà ma nhưng cũng may ở Âm Sát Môn này tà công như vậy cũng không hiếm.
Với Khô Âm Công, kèm theo Hấp Huyết Ma Trảo ngay từ khi bắt đầu Giả Tương Tử đã rất tự tin mà áp gần Lạc Kỳ.
Lần Táng Linh Tháp trước hắn không tham gia, nên cho rằng Lạc Kỳ chỉ có hư danh, nếu có hắn tham gia thì Lạc Kỳ đã chết trong tay hắn rồi.
Tuy nhiên Giả Tương Tử cũng không tự tin được bao lâu, tiếp đón hắn là những đường kiếm lăng lệ của Lạc Kỳ.
Âm khí của Giả Tương Tử hầu như đều bị Mặc Thủy hòa tan, mất đi chổ dựa hắn đành xuất cả Đạo Đan và Đạo Thể ra.
"Tù Âʍ đa͙σ Đan - Âm Linh Thao Thiết Đạo Thể" hèn chi Giả Tương Tử lại chọn những môn đạo pháp chuyên hấp thụ người khác.
Đạo Đan và Đạo Thể đều không tệ, nhưng so với Lạc Kỳ thì nó chẳng đáng gì.
Lúc này trên cơ thể của Giả Tương Tử đã hóa ra một đầu Thao Thiết, miệng mở to nuốt lấy Lạc Kỳ.
Thấy Lạc Kỳ bị Thao Thiết nuốt chửng, mọi người đều sợ hãi.
"Lạc Kỳ cứ như vậy mà chết sao"
"Hắn quá manh động, bây giờ lại đi khiêu chiến Giả Tương Tử. Nếu đợi vài trăm năm nữa thì với thiên phú của hắn chắc sẽ thành công a"
Nhìn Lạc Kỳ biến mất, Giả Tương Tử ngạo mạn cười to. Nhưng đột nhiên giọng cười tắt hẳn, hai mắt hắn mở to. Chỉ thấy thân hình Thao Thiết to lớn bổng chóc nổ tung thành từng mãnh nhỏ, một đóa Thủy Liên nở ra Lạc Kỳ từ bên trong bước ra.
"Giả Tương Tử, thuần phục hay chết" kiếm của Lạc Kỳ đã đặt ngay cổ hắn.
Lạc Kỳ chỉ muốn đánh bại hắn ngay lúc hắn tự tin nhất, như vậy mới triệt để đè ép lòng ngạo mạn của hắn.
"Ngươi muốn tranh đoạt cái đó" Giả Tương Tử hỏi.
Lạc Kỳ chỉ gật đầu.
Suy nghĩ hồi lâu, Giả Tương Tử đồng ý thuần phục Lạc Kỳ. Nếu Lạc Kỳ thành công thì hắn sẽ là một trong những đại công thần của Âm Sát Môn, nên hắn đánh cuộc lần này.