Chương 114: Cửu Sắc Huyền Thạch

Hắc Ám Hóa Thân sụp đổ, Vô Úy lúc này nằm trong vũng máu mà thoi thóp. Hắn vẫn không tin chiêu thức mạnh nhất của mình lại dể dàng bị Lạc Kỳ đánh bại như vậy.

"Khi nãy...là hắn còn cho ta mặt mũi sao?" hắn cười khổ tự nghĩ. Nếu hắn không đoán sai thì với thực lực của Lạc Kỳ muốn đánh bại hắn sẽ không quá ba kiếm.

"Ta đã thắng, hy vọng Lão Mẫu sẽ giữ lời" Lạc Kỳ không nhìn Vô Úy mà tập trung nhìn thẳng vào Hắc Tâm Lão Mẫu.

"Lão thân sẽ giữ lời, bao giờ hành động ta cam đoan sẽ có mặt" để lại một câu, Hắc Tâm Lão Mẫu liền cuống theo Vô Úy mà biến mất.

Như vậy trong Bát Đại Linh Vật, trừ một món bị vở, một Thiên Địa Tổ Thụ bị trọng thuơng thì Lạc Kỳ chỉ còn cần tìm Cửu Sắc Huyền Thạch nữa mà thôi.

Cửu Sắc Huyền Thạch, thứ này từ xưa đã có nhiều truyền thuyết lưu lại. Có người noi nó chính là vật khai sinh đầu tiên của đại lục, cũng có người nói nó là từ thiên ngoại tinh không rơi xuống. Dù là truyền thuyết nào đi nữa nhưng có một điểm chắc chắn là nó rất mạnh mẻ, bởi vì từ xưa đến nay chưa có một ai chân chính nắm giữ nó.

Ở trận chiến năm xưa, Cửu Sắc Huyền Thạch là tự tìm đến Tru Thiên để giúp hắn, sau khi thất bại nó cũng là thứ rút đi đầu tiên mà không mang bất kỳ thuơng tích nào.

Nếu đã biết tính cách của Cửu Sắc Huyền Thạch thì Lạc Kỳ cũng không tốn công tìm trong vô vọng nữa. Ngay sau đó cậu đã tung ra tin tức Pháp Tắc mở linh trí và sắp khống chế toàn bộ đại lục.

Tin này được tung ra, tuy có kẻ tin người không, nhưng điểm chung là ai cũng bắt ngờ. Hơn nữa, sau đó chính Phật Môn, Cửu Đại Cổ Tộc đều đứng ra xác nhận tin tức này là đúng, cho nên cả đại lục đều rơi vào trạng thái sóng ngầm.

Không cần nói cũng biết, lần trước Đoán Mệnh Các nói Lạc Kỳ là yêu ma, sẽ gây hại cho đại lục, thì lần này chính bọn chúng đã là yêu ma trong mắt tất cả mọi người.

Không cần Lạc Kỳ tự mình hành động đã có rất nhiều người giương lên khẩu hiệu: "Phản bội Đại Lục, chết không hết tội" mà đánh vào Đoán Mệnh Các.

Sau năm lần, bảy lượt công phạt, cuối cùng Đoán Mệnh Các cũng bị san bằng. Vốn chiến lực của bọn họ rất kém chỉ nhờ tiên đoán tránh họa, được phúc, nhưng bây giờ đến đoán còn không thể.

"Thế nào, ngươi có từng đoán ra vận mệnh hôm nay của ngươi không?"

Xuất hiện tại một nơi vắng vẻ, trước mặt Lạc Kỳ chính là Các chủ Đoán Mệnh Các.

"Haha, thắng làm vua, thua làm giặc. Ngay từ đầu ta đoán ra ngươi chỉ có hai phần thành công, nhưng không ngờ bây giờ đã lên bốn phần. Lạc Kỳ, là ta đánh giá thấp ngươi" ông ta vẫn ngạo nghể cười lớn.

"Ta nói cho ngươi biết, mưu sự tại nhân - hành sự tại thiên. Ngươi không cải mệnh trời được đâu" hắn hâu hấu nhìn Lạc Kỳ, như xem xem cậu sẽ chết như thế nào.

"Ta không tin trời, không tin đất, ta chỉ tin vào bản thân ta. Ngươi cũng nói ngay từ đầu ta chỉ có hai phần thắng, nhưng bây giờ đã bốn, vậy ta sẽ biến nó thành mười phần" Lạc Kỳ từ từ đi lại, rút kiếm đâm thẳng vào ngực ông ta.

"Dưới U Minh ngươi hãy đợi thấy được ngày ta thành công đi"

Gϊếŧ chết Các chủ Đoán Mệnh Các, Lạc Kỳ vốn định rời đi nhưng lại có cảm giác có người đứng gần mình. Quay lại, đó là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, mặc một bộ y phục chín màu lộng lẫy, nhưng khí chất lại vô cùng lạnh lẻo.

"Ngươi nói rất hay, cường giả sẽ không nhìn vào trời và đất, chỉ nhìn vào bản thân mình" nữ nhân mở miệng.

"Ngươi là...?" Lạc Kỳ dò hỏi.

"Ta là người mà ngươi luôn tìm kiếm, Cửu Sắc Huyền Thạch"

Thì ra là Cửu Sắc Huyền Thạch, từ khí tức cô ta còn mạnh hơn Hắc Tâm Tổ Mẫu một bật.

"Ngươi có thể gọi ta là Huyền cô nương" Cửu Sắc Huyền Thạch nhìn Lạc Kỳ nói.

"Huyền cô nương, người đến tìm ta chắc cũng đã có quyết định, không biết người có đồng ý cùng ta nghịch thiên hay không?"

"Khoan hãy nói chuyện ta có đồng ý hay không, ngươi đã có biện pháp gì tạo ra món Linh Vật thứ tám chưa?" Cửu Sắc Huyền Thạch gạt ngang, hỏi.

"Ta đã có thứ để bồi dưỡng, nhưng thành công hay không ta không chắc" Lạc Kỳ thành thật trả lời.

Đúng, thứ cậu chọn chính là Tổ Liên của Liên Huy Tộc, nhưng thật ra cậu vẫn không biết phải biến nó thành một Linh Vật như thế nào.

"Tốt, nếu đã có vật thích hợp thì ta sẽ giúp ngươi bồi dưỡng nó" Cữu Sắc Huyền Thạch lúc này mới nở một nụ cười nhỏ.

Như vậy cũng được, Lạc Kỳ đỡ lo một mối, tập trung làm những chuyện khác.Cho người dẫn Cửu Sắc Huyền Thạch về Liên Huy Tộc, Lạc Kỳ mới đi tìm Mạn Đà La. Thời gian không còn nhiều nữa, nếu như vẫn không tìm ra Sinh Mệnh Thần Thủy thì mọi công sức sẽ đổ sông, đổ biển hết.

Gặp Mạn Đà La rồi, Lạc Kỳ biết không chỉ có một mình mình lo lắng mà cô ta cũng lo lắng không kém.

"Nếu ta đoán không nhằm thì Sinh Mệnh Thần Thủy phải ở cùng với Đại Lục Chi Tâm. Ta đã phái người đi tìm rồi, ngươi cố đơi thêm một thời gian nữa đi" nhìn Lạc Kỳ, Mạn Đà La thở dài.

Tuy nói là hợp tác nhưng cô ta cảm thấy nợ Lạc Kỳ quá nhiều, nếu như "chuyện đó" vở lẻ ra, liệu cậu còn xem cô là hão hửu nữa không?

Khi Lạc Kỳ ở Minh Giới chờ đợi thì ở một nơi nào đó trên đại lục có ba Tinh Linh đang giáp mặt nhau.

"Phù Dung, ta tìm ngươi rất lâu rồi, theo ta chở về đi"

Nhìn hai người trước mặt Phù Dung cảm thấy thật chán ghét, nhìn bọn chúng hắn sẽ liền nhớ về khoảng thời gian ấm ảnh đó. Đúng hai người này chính là hai Vương Tử của Tự Nhiên Tinh Linh Tộc.

"Về, Phù Dung ta sao phải theo các ngươi về?"

Dưới ánh nắng lấp lánh, đôi cánh đỏ của Phù Dung đang vổ nhẹ nhàng.

Phù Dung khác biệt với tất cả mọi người, vào buổi sáng đôi cánh của hắn sẽ là màu trắng tinh khiết, nhưng khi nắng lên thì nó cũng chuyển qua màu đỏ. Khi cánh đổi màu cũng là lúc tính cách của hắn thây đổi, trở nên táo bạo và quyết tuyệt hơn nữa.

"Lạc Kỳ hắn đối với ngươi không tốt" nhị Vương Tử lúc này lên tiếng, nhưng rất nhanh đã bị Phù Dung gạt ngang.

"Im miệng, ân công cho ta tất cả, không có người sẽ không có ta ngày hôm nay, nếu các ngươi còn dám nói xấu ân công thì đừng trách ta vô tình"

"Hắn tốt sẽ để ngươi đi làm sát thủ sao? Phù Dung ngươi tỉnh lại đi, Tinh Linh chúng ta không thích hợp làm sát thủ, chúng ta chỉ thích hợp với thiên nhiên mà thôi" đại Vương Tử vẫn cho mình là đúng.

"Haha, thích hợp, đó là do ngươi tự nghĩ. Còn đối với ta, ta thích công việc này. Không ai ép ta phải làm sát thủ mà do ta tự chọn nó" Phù Dung cười ngạo nghể.

Đúng vậy, Tự Nhiên Tinh Linh là một cung tiễn thủ xuất sắc nhưng không, Phù Dung sẽ không sống giống bọn chúng. Phù Dung chọn cho mình cuộc sống trong màn đêm với đôi trùy thủ trong tay, khi ấy tốc độ và tâm trí của hắn sẽ được phát huy tuyệt đối.

"Sát thủ có gì tốt chứ, về với thiên nhiên, Tổ Thụ sẽ che chở ngươi, ngươi không cần phải liều mạng bôn ba nữa"

Nghe câu này của đại Vương Tử, đôi mắt của Phù Dung càng trở nên lạnh lùng:

"Che chở, hắn đã từng che chở qua ta. Ta nói cho các ngươi biết, Phù Dung này thà chết đầu đường cũng không trở về đó"

Biết không thể thuyết phục phù dung, hai tên Vương Tử ngay lập tức muốn ra tay bắt hắn lại.

Tuy tu vi Phù Dung tăng rất nhanh nhưng vẫn không phải là đối thủ của cả hai, lợi dụng tốc độ né tránh được một hồi thì hắn đã thấm mệt.

Ngay khi bàn tay của Đại Vương Tử sắp bắt được Phù Dung thì một mũi thương đã xuyên qua tay hắn.

"Phú Sát Lâm, đa tạ" lui về phía sau, Phù Dung nói nhỏ.

Nhìn cảnh Phú Sát Lâm cứu đi Phù Dung hai tên Vương Tử đột nhiên thấy máu của mình sôi sục lên.

"Tiện nhân, ngươi dám qua mặt chúng ta đi hoang với đàn ông" Đại Vương Tử ôm bàn tay đẫm máu chửi ầm lên.

"Im miệng" bị vũ nhục, Phù Dung muốn nhào lên nhưng đã bị Phú Sát Lâm chặn lại.

"Dung nhi, không cần vì những tên này mà tức giận" Phú Sát Lâm nói rồi đá mắt với Phù Dung một cái.

Như hiểu ý, Phù Dung đi lại ôm cánh tay Phú Sát Lâm chà sát vào ngực mình:

"Lâm ca, hắn sỉ nhục ta"

"Tiện nhân, đáng chết" bây giờ không chỉ Đại Vương Tử mà cả Nhị Vương Tử cũng tức đỏ mắt.

Hai tên này tuy được Tự Nhiên Linh Tinh Tộc bồi dưỡng nhưng vẫn không phải đối thủ của một Phú Sát Lâm trải qua nhiều sinh tử chiến.

Hai đánh một nhưng chẳng bao lâu hai tên Vương Tử đã bị thua thảm hại, Đai Vương Tử bị mất một cánh tay còn Nhị Vương Tử bị chém rơi một cái cánh. Nếu không phải Phú Sát Lâm còn nhân nhượng thì cả hai đã chết rồi.

"Cảm ơn ngươi" Phù Dung nhìn hai người kia bỏ chạy, không chút cảm xúc quay qua cảm ơn Phú Sát Lâm.

"Không cần cảm ơn, nhưng chuyện này chưa kết thúc đâu" Phú Sát Lâm thở dài, đột nhiên hắn nghĩ đến Lạc Kỳ.

Thôi mọi chuyện tiếp theo để Lạc Kỳ tính vậy.