Chương 113: Vô Tâm Cổ Tộc Tái Xuất

Bị hai mặt vây công, Chiến Thiên Tộc Trưởng phẩn nộ đến hai mắt muốn phát hỏa. Nhìn phía ngoài kia, binh đoàn của hắn đang bị Liên Hoa Tộc và người của Lạc Kỳ ngăn cản không thể cứu viện.

"Dù nắm giữ hai món Linh Vật nhưng ngươi biết cách vận dụng nó sao? Hôm nay người chết cũng chỉ là các ngươi"

Đúng như hắn nói, mỗi loại Linh Vật đều phải có một cách vận dụng khác nhau, nếu không biết cũng chỉ là một món đồ bỏ đi. Chẳng qua hắn đã đánh giá sai Lạc Kỳ rồi.

Nhếc môi một cái, không biết từ bao giờ Trường Sinh Đạo Điển và Khởi Nguyên Kỳ đã rơi vào trong tay Lạc Kỳ. Cùng lúc đó một một thanh lung linh Thẩm Phán Kiếm cũng xuất hiện.

Ba món Linh Vật lấp lánh xoay vòng trên không bao vây lấy Chiến Thiên Tộc Trưởng, chúng hổ trợ nhau tạo thành một trận pháp uy lực kinh thiên.

"Tam Tài Mạn Thiên Trận, mở" theo tiếng quát của Lạc Kỳ, trận pháp hoàn toàn được mở ra.

Trận pháp này là do Lạc Kỳ cải tạo lại từ Tam Tài Trận trong bộ Bát Quái Trận, kèm theo ba món Linh Vật nên uy lực của nó đã vượt qua sự chịu đựng của một Chúa Tể Hậu Kỳ.

"Khởi Nguyên Kỳ, định"

Đầu tiên Lạc Kỳ thúc giục Khởi Nguyên Kỳ phong ấn Chiến Thiên Tộc Trưởng lại, đến Nguyên Lực của hắn cũng bị phong ấn.

"Trường Sinh Đạo Điển, giam" tiếp theo dùng lực lượng thời gian, Lạc Kỳ đưa hắn trải qua một hồi tuế nguyệt, làm hao tổn thọ nguyên và khí huyết cũng như để vô hiệu hóa Thủy Tổ Linh Hồn.

"Thẩm Phán Kiếm, diệt" ngay khi nhìn thấy từng nép nhăng trên mặt Chiến Thiên Tộc Trưởng, Lạc Kỳ liền huy động Thẩm Phán Kiếm chém ra.

"Ầm..." khói bụi mù mịch, Lạc Kỳ thu trận pháp lại nhíu mày nhìn.

"Vậy mà không chết" thấy thân ảnh của Chiến Thiên Tộc Trưởng thoi thóp nằm đó, tuy kinh mạch đã đứt hết nhưng hắn vẫn còn sống, Lạc Kỳ thật sự khâm phục sức chịu đựng của hắn.

"Lợi dụng Khai Thiên Trùy ngăn Thẩm Phán Kiếm, ngươi thật làm ta không nở gϊếŧ ngươi a" Lạc Kỳ bước lại, từ trên nhìn xuống hắn nói.

Trong tình cảnh đó, hắn còn có thể thúc giục Khai Thiên Trùy, tên này đúng là trâu bò.

"Lấy Đạo Tâm ra thề sẽ quy phục ta, ta sẽ giúp ngươi khôi phục, thế nào?" Lạc Kỳ đúng là không nở gϊếŧ hắn, vì hắn mạnh mẻ đến cậu cũng phải đánh giá cao.

Bây giờ Chiến Thiên Tộc Trưởng đã thành phế nhân, hắn chỉ có hai lựa chọn: một là chết, hai là quy phục.

Chết, hắn không cam tâm.

Quy phục,...bây giờ cũng chỉ có thể như vậy. Không ai tu luyện được đến mức này mà ngu ngốc cả, nắm được buông được mới là đại trượng phu.

Dù không thể nói nhưng Lạc Kỳ có thể cảm nhận được tâm linh của hắn biến hóa, đó cũng là do hắn đã lấy đạo tâm của mình ra thề.

"Tốt, Giao Ly đỡ hắn lên" Lạc Kỳ ra lệnh một tiếng rồi biến mất.

Trong cuộc chiến "ngư ông" này Lạc Kỳ đúng là thu hoạch ngoài dự liệu, không chỉ có được thêm ba món Linh Vật mà còn nắm Chiến Thiên Ma Tộc trong tay.

Trở về Liên Huy Tộc, Lạc Kỳ liền nhanh chóng bế quan để nâng cao tu vi. Có Trường Sinh Đạo Điển, món Linh Vật chưởng khống thời gian này trong tay, việc rút ngắn thời gian tu luyện là điều dể dàng.

Tức nhiên chỉ với Trường Sinh Đạo Điển, Lạc Kỳ sẽ không dám mạo hiểm vào đó tu luyện như vậy.

Dùng Thẩm Phán Kiếm, Khởi Nguyên Kỳ, Khai Thiên Trùy áp trận, hạn chế tính cuồng bạo của Trường Sinh Đạo Điển, sau đó Lạc Kỳ mới vào tu luyện.

Bên trong Trường Sinh Đạo Điển là một mãnh pháp tắc hỗn độn riêng biệt, Lạc Kỳ có cảm giác thời gian trong này trôi rất chậm chạp, ít nhất phải chậm hơn bên ngoài mấy chục lần.

Tu luyện không biết năm tháng, thế giới bên ngoài đã hoàn toàn thây đổi. Liên Huy Tộc vùng lên chân chính trở thành đệ nhất Cổ Tộc. Ma Mãng, Trường Sinh hai tộc phải cầu hòa, co rút lại địa phận của mình để được tiếp tục tồn tại.

Việc tìm kiếm Sinh Mệnh Thần Thủy vẫn do Mạn Đà La chủ trì, nhưng thật sự là quá khó, đến giờ vẫn không có tung tích.

Đáng nói hơn cả, sau chiến tranh của tam đại Cổ Tộc thì Vô Tâm Cổ Tộc cũng đã có dấu hiệu tái xuất trở lại. Các thiên tài của họ lần lượt xuất hiện, khiêu chiến và đánh bại tất cả thiên khiêu của tộc khác. Đến Hạ Thời Quang một chút nữa cũng chỉ may mắn thắng một chiêu thức.

Điều này Lạc Kỳ không biết, bởi vì cậu đang gấp rút lắng động Nguyên Lực của mình để đột phá đến Chúa Tể Hậu Kỳ.

Dù có Trường Sinh Đạo Điển nhưng Lạc Kỳ cũng mất hơn ba ngàn năm mới đột phá đến Hậu Kỳ. Chẳng qua là do cậu lắng động Nguyên Lực của mình đến mức tối đa nên mới lâu vậy.

Khi Lạc Kỳ xuất quan, cũng là lúc Vô Tâm Tộc Trưởng tìm đến khiêu chiến cậu.Gần đây Liên Huy Tộc bước ra ánh sáng hành động nên bí mật giữa Lạc Kỳ và bọn họ cũng đã dần được tiết lộ.

Nếu như là những người khác, ngay lúc này tránh xa Lạc Kỳ còn không kịp nhưng đối với Vô Tâm Tộc Trưởng thì cậu lại cho hắn một hứng thú rất lớn.

Lạc Kỳ xuất quan vẫn là một thân y phục tím phiêu dạt nhưng khí tức đã khác biệt hoàn toàn, trở nên vô cùng đáng sợ.

"Lạc Kỳ, chiến đi" Vô Tâm Tộc Trưởng - Vô Úy ngay khi thấy Lạc Kỳ liền đưa ra lời khiêu chiến.

Trong đôi mắt vô thần của hắn đã ánh lên một tia chiến ý sôi sục. Nhưng mà Lạc Kỳ vẫn lẳng lặng nhìn hắn không cảm xúc:

"Nếu ngươi đã điều tra ra ta ở đây thì cũng biết ta đang muốn làm gì, ngươi đem ra được thứ ta muốn ta sẽ đánh với ngươi một trận"

"Việc này..." Vô Úy có vẻ không quyết định được nên rất chần chừ.

"Bao giờ ngươi quyết định được hãy đến tìm ta" Lạc Kỳ ra lệnh tiễn khách xong lại biến mất tại chỗ.

Lạc Kỳ biết yêu cầu như vậy đối với hắn là khá khó khăn, Vô Tâm Cổ Tộc khác với những tộc khác, nơi nay chân chính chủ nhân lại là Hắc Tâm Mẫu Tổ - một trong Bát Đại Linh Vật.

Theo lời của Mạn Đà La, Vô Tâm Cô Tộc tu luyện một môn công pháp rất quái dị, phải hiến tế trái tim của mình cho Mẫu Tổ để đổi lại Hắc Ám Chi Lực. Cho nên dù ít hay nhiều, bọn họ cũng được xem là một con rối trong tay Hắc Tâm Tổ Mẫu.

Vốn Lạc Kỳ định đến Vô Tâm Cổ Tộc một chuyến, nếu như Hắc Tâm Tổ Mẫu không đồng ý giúp đở cậu sẽ kêu Mạn Đà La ra mặt, cưỡng ép nó. Nhưng bây giờ có lẻ sẽ không cần thiết nữa.

Thời gian kế tiếp, Vô Úy gửi cho Lạc Kỳ một tin tức hẹn gặp ở ngoài bìa rừng Liên Huy Tộc. Ở đây không chỉ có Vô Úy mà còn có một nữ phụ nhìn rất u ám, nếu Lạc Kỳ đoán không lầm bà ta chính là Hắc Tâm Tổ Mẫu, bản thể là một Hắc Tâm (trái tim đen).

"Ngươi muốn ta giúp ngươi cũng được nhưng với một điều kiện" Tổ Mẫu nhìn Lạc Kỳ đánh giá một chút rồi mở miệng.

"Mời Tổ Mẫu nói" Lạc Kỳ kêu bà ta một tiếng "Tổ Mẫu" là giữ lại một phần tôn trọng.

"Tốt, nếu ngươi thắng Vô Úy chứng tỏ ngươi có vốn để bước trên con đường đó. Còn nếu ngươi thua, ta muốn ngươi giao trái tim của ngươi cho ta" bà ta nói thẳng.

"Tổ Mẫu là muốn tìm một đường lui cho mình?" Lạc Kỳ khẻ cười.

"Đúng, ta biết một khi Pháp Tắc thức tỉnh hoàn toàn thì những người đầu tiên hắn không tha chính là Linh Vật như chúng ta. Cho nên dù thế nào, ta cũng phải cố nâng tu vi lên một bước cái đã"

"Tốt, ta đồng ý, nếu ta không thắng được Vô Úy thì sao có thể chiến thắng Pháp Tắc chứ" Lạc Kỳ quyết định rất nhanh.

Quyết định đã xong, cũng là thời khắc quyết đấu đến.

Vô Úy không sử dụng bất kỳ loại binh khí gì, mà thứ binh khí tốt nhất của hắn chính là đôi bàn tay của mình. Bởi vì dung hợp xương của một vị đại năng luyện thể nào đó, mà đôi bàn tay của hắn cứng hơn cả binh khí.

Ngay khi bắt đầu, Vô Úy đã bung ra một đại lượng Hắc Ám che lấp cả người hắn, sau đó một chỉ bay đến thẳng sau lưng Lạc Kỳ.

"Bang..." chỉ tay đâm đến, nhưng đón tiếp nó lại lad mũi của Thâm Hải Kiếm.

"Xoẹt..." cấp tốc xoay vòng mũi kiếm, chín đóa Mặc Liên liền được đánh ra bao phủ lấy Vô Úy. Nhưng đúng là chỉ tay của hắn thật sư quá mạnh mẻ, chỉ cần đâm thẳng một đường hắn đã đánh nổ cả chín đóa.

"Bang..." một lần nữa kiếm và chỉ chạm nhau, nhưng lần này Vô Úy đã kẹp cứng mũi kiếm của Lạc Kỳ. Tay kia, Vô Úy hiện lên vô hạn Hắc Ám Lực muốn chưởng vào ngực Lạc Kỳ thì bổng cơ thể của cậu tan ra tránh đi một chưởng này.

Dặm chân một cái cả bìa rừng đều biến thành biển nước, bên trong Mặc Liên nhanh chóng mọc lên bao phủ tất cả. Những luồng Hắc Ám khí lúc này cũng bị Mặc Liên hấp thu hết.

"Nổ" khẻ quát một tiếng, tất cả Mặc Liên đều nổ cùng một lúc.

"Hắc Ám Bảo Hộ" để tránh sức công phá của Mặc Liên, Vô Úy dùng ngay hộ thể mạnh nhất của mình.

Bên ngoài quan chiến, Hắc Tâm Tổ Mẫu có mấy phần ngưng trọng, nhin rất nhanh khóe môi hiện lên một tia hài lòng.

Hắc Ám Bảo Hộ tuy cứu Vô Úy một kiếp nhưng kiếm của Lạc Kỳ mới là thức đáng sợ nhất. Khi Mặc Liên vừa nổ xong thì trước mặt Vô Úy đã là mũi kiếm của Lạc Kỳ.

"Ầm..." hắn dùng lực muốn chưởng văng thanh kiếm đi, nhưng đột nhiên thanh kiếm chóp một cái chém thẳng vào lòng bàn tay hắn.

Máu, máu kèm theo đại lượng Hắc Ám Khí đã chảy ra theo vết thương trong lòng bàn tay của Vô Úy.

"Ngươi vậy mà làm bàn tay của ta bị thương" Vô Úy kinh ngạc nhìn bàn tay của mình.

Hắn tự tin nhất là đôi tay này, chưa từng có ai có thể phá vở nó nhưng hôm nay lại bị Lạc Kỳ chém bị thuơng dể dàng như vậy.

"Lạc Kỳ, ta công nhận ngươi còn mạnh hơn ta tưởng tượng, nhưng ta sẽ không thua" Vô Úy tuy bị thuơng nhưng vẫn chưa chịu thua.

"Hắc Ám Hóa Thân - Vạn Trượng Tha La" từ ngực của hắn lúc này tuông ra vô tận Hắc Ám, bao phủ lấy hắn và đút ra thành một tôn thân ảnh cực kỳ kinh khủng.

Hắc Ám hóa thân, dùng thân làm xương, lấy Hắc Ám làm da tạo nên một cơ thể hoàn toàn mới.

"Hôm nay ta sẽ cho ngươi thua tâm phục, khẩu phục" dứt lời Lạc Kỳ biến mất tại chỗ, chỉ có Hắc Tâm Tổ Mẫu thấy cậu chém ra chín đường kiếm khí vào chín nơi trên Hắc Ám Hóa Thân.

Nhìn chín đường kiếm này bà ta đã lắc đầu:

"Vô Úy thua"

Đúng, sau khi bà ta nói xong, từ chín nơi bị chém đó Hắc Ám đã bị tách ra và sụp đổ, không cách nào hợp lại nữa.

"Thủy. Đúng là biến hóa không lường" Hắc Tâm Tổ Mẫu nói nhỏ.