Chương 4: Là quan tâm sao?

Tại một căn hộ cao cấp, Tương Kiều bấm thang máy lên tầng hai mươi hai. Khu Tương Kiều ở là một khu căn hộ cao cấp nằm cách trung tâm thành phố khoảng hai mươi phút lái xe, cách trường học nơi nàng làm việc khoảng hai mươi lăm phút, một tầng chỉ có năm căn hộ. Căn hộ này là do gia đình mua tặng nàng lúc nàng tốt nghiệp xong chương trình đại học và bắt đầu đi dạy.

Ba mẹ nàng làm trong nhà nước, vị trí cấp cao, gia đình nàng ngoài nàng còn có một anh trai và một chị gái, Tương Kiều là út trong gia đình nên ba mẹ nàng cũng khá ưu ái cho nàng. Nàng sống một mình tại đây, căn hộ của nàng khá rộng lớn, gồm có ba phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, phòng restroom và có cả ban công với góc view rộng, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm. Thiết kế theo xu hướng hiện đại trẻ trung.

Nàng mở cửa bước vào nhà, quăng vội túi xách lên bộ sofa rồi ngả người nằm trên chiếc sofa dài. Tay vắt lên chán như đang suy nghĩ gì đó, vội lấy di động ra xem có cuộc gọi nhỡ nào không, ngoài những tin nhắn của gia đình và bạn bè thì nàng không thấy bất kỳ cuộc gọi lạ nào khác. Nàng bỗng nghĩ đến cô học trò lúc sáng, em ấy thật sự không gọi cho mình, một ngày nay em ấy vẫn ổn chứ, chợt nhớ ra là hình như nàng không lấy số điện thoại của em ấy nên bây giờ muốn gọi hỏi thăm cũng thật khó.

Nhìn lên đồng hổ thấy cũng gần chín giờ tối rồi, cũng không tiện lại đến nhà em ấy vào đêm khuya thế này. Suy tư trong chốc lát, nàng đứng lên đi vào phòng ngủ lấy chiếc váy ngủ màu trắng và đi thẳng vào phòng tắm thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi. Trở về giường ngủ, nàng lấy điện thoại nhắn cho một dãy số quen thuộc rồi tắt đèn đi ngủ. Sáng mai còn có tiết dạy và phải đi mua đồ ăn sáng cho cô học trò ấy nên phải tranh thủ nghỉ ngơi để mai còn bắt đầu công việc. Nghĩ đến cảnh tượng hôm nay, tim nàng vẫn còn đập mạnh, nếu thanh sắt đó rơi trúng đầu mình thì thật sự không thể nghĩ được mình sẽ thê thảm cỡ nào, cô học trò đó thật là dũng cảm a, sao có thể giúp mình như thế chứ. Thật có chút cảm động cùng khâm phục tính gan dạ của cô học trò nhỏ đó. Nàng ray ray đầu rồi dần tiến vào giấc ngủ.

Ánh bình minh chiếu rọi qua khe cửa kính, tiếng chuông báo thức vang lên, Tương Kiều nhẹ mở hàng mi cong dài, nhíu nhíu đôi chân mày dài nét thanh kiều diễm, rồi chóng đôi bàn tay thon trắng đỡ thân người dậy. Một ngày mới lại bắt đầu với cô, nghĩ tới sáng nay còn có một công việc quan trọng, nàng vội tấc tốc làm vệ sinh cá nhân, thay bộ trang phục mới đầy sức sống với màu xanh biển tươi mát, Nàng xuống garade lấy xe và chạy ra khỏi khu căn hộ. Tơi một cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn sáng cùng ít trái cây, rồi đến chỗ ở của cô bé học trò hôm qua. Tiếng chuông cửa vang lên vào lúc sáng sớm, Hoàng Chiêu cảm thấy lạ lùng. Từ lúc ba mẹ cô bỏ đi, nhà của cô thật sự rất yên tĩnh, cũng không ai đến thăm chứ đừng nói là mới sáng sớm đã có người oanh tạc chuông cửa nhà cô. Hoàng Chiêu rời phòng xuống tầng trệt mở cửa mới ngớ người.

- Là cô sao?

Tương Kiều thấy vẻ mặt hờ hững của cô bé cũng không lấy làm lạ.

- Ừ, là tôi, giữ lời hứa với em, đã mua đồ ăn sáng và ít trái cây cho em. Đem vào ăn sáng đi, tôi phải tới trường rồi, hôm nay tôi sẽ vào lớp học của em để nhờ một bạn nào đó chép bài học cho em, chiều tôi sẽ đem về. Đưa bài vở của em cho tôi.

Hoàng Chiêu lấy làm lạ, đứng bất động một hồi mới lên tiếng

- Không cẩn đâu, em sẽ tự cập nhật kiến thức sau hai tuần nghỉ ngơi, cũng không phiền cô phải tới lui như vậy. Em tự chăm sóc chính mình được.

Tương Kiều nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp, tỏ thái độ nghiêm khắc rồi lên tiếng:

- Tôi không có nhiều thời gian, em bớt bướng được không? Lấy bài vở hôm nay của em cho Tôi.

Hoàng Chiêu nghe vậy cũng không muốn làm mất thời gian của nàng, vội chạy lên lầu gom hết tập vở của những tiết học hôm nay đưa cho nàng rồi nói nhẹ:

- Cảm ơn cô..

Tương Kiều thấy Hoàng Chiêu ngoan ngoãn nghe lời cũng thấy hài lòng một chút.

- Được rồi, Tôi đi đây, em ăn uống và chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Chiều Tôi lại ghé nấu cơm cho em.

Hoàng Chiêu chưa kịp mở lời thì Tương Kiều đã biến mất trong ánh sáng ban mai, để lại bóng lưng đầy thâm tình trong đôi mắt của Hoàng Chiêu. Là sự quan tâm sao? Là cô ấy đang thật sự quan tâm mình sao? Hoàng Chiêu ngước nhìn lên ánh mặt trời ban sớm, nhìn những đàn chim sẻ đang lượn cánh tung bay, tâm tình trong nàng phút chốc như có một sự ấm áp nào đó len lỏi một cách âm thầm. Nhìn xuống đồ ăn sáng còn nóng hỏi trong lòng bàn tay, nàng khẽ nghiêng đầu mang nhiều dòng suy tư rồi quay người vào trong, cánh cửa khép lại để ánh sáng le lói rồi vụt tắt, lòng ai đang nguội lạnh cũng dần hòa tan theo ánh nắng vàng ấm áp..