Chương 3: Tìm hiểu

Tại phòng cấp cứu của bệnh viện, sau khi được nắn chỉnh khung xương và bó bột thì Hoàng Chiêu có thể được về nhà, chỉ có một điều rắc rối sau đó mà nàng không ngờ tới là Tương Kiều tự mình đưa nàng về đến tận nhà.

Đi vào một con hẻm nhỏ, một căn nhà nhỏ với hàng cây bông giấy phía trước. Tương Kiều lên tiếng:

- Đây là nhà em phải không?

Hoàng Chiêu không vôi lên tiếng chỉ khẽ gật đầu. Tương Kiều tiếp tục nói:

- Để tôi gọi phụ huynh của em ra đón em nhé!

Một bàn tay vội nắm lấy tay Tương Kiều lại, Tương Kiều quay mặt lại nhìn Hoàng Chiêu, lúc này Hoàng Chiêu mới mở lời:

- Em sống một mình ơ đây? Cô không cần gọi ai cả.

Tương Kiều há hốc ngạc nhiên.

- Em sống một mình

- Đúng rồi

Hoàng Chiêu để cặp xuống, một tay thò vào cặp lấy chìa khóa, tới trước mở cửa rồi quay lại nói với Tương Kiều.

- Cảm ơn cô đã đưa em về, em vào nhà trước đây. Cô cũng về nghỉ ngơi đi.

Với cách nói chuyện lạnh lùng như vậy, Tương Kiều cũng hơi bất động một chút rồi vôi vàng ngắt lời.

- Tới cũng đã tới rồi, em không mời Tôi vào nhà dùng ly nước sao?

Dĩ nhiên từ lúc dọn tới nơi này, nhà của nàng không ai lui tới, ngay cả ho hàng từ khi biết nhà nàng thất thế cũng đã quay lưng hết thảy. Nói nhà nàng tuy nhỏ nhưng cũng không phải là thiếu tiện nghi, nhà một trêt 2 lầu 1 sân thượng. Nội thất trang trí bên trong nhà theo phong cách mở và cũng khá là tươm tất. Tuy là phá sản nhưng cũng không đến nỗi nghèo. Ba Hoàng Chiêu vẫn còn căn nhà nhỏ và một số tiền đủ cho nàng ăn học suốt bốn năm. Chỉ là mọi thứ không còn như trước kia, không có người hầu kẻ hạ, tất cả đều phải tự làm. Từ lúc ba mẹ bỏ đi, nàng sống một mình, cũng quen tự chăm sóc bản thân. Có lẽ biến cố làm con người ta trưởng thành độc lập hơn một chút. Thấy Hoàng Chiêu suy tư khá lâu, Tương Kiều cũng không muốn làm khó dễ nàng nên chủ động lên tiếng:

- Nếu em thấy không tiện thì thôi vậy. Em nghỉ ngơi đi, Tôi về trước, lần khác sẽ ghé thăm em sau.

Hoàng Chiêu cũng không lên tiếng, thật ra nàng cũng không phải là người không biết lễ nghi như thế nhưng mà cảm giác không muốn để người khác thâm nhập quá sâu hay biết quá nhiều về đời sống của nàng. Hoàng Chiêu cũng vội cất lời:

- Hay là.. cô vào nhà dùng nước đi, trời cũng còn nắng gắt. Đi về giờ này không tốt cho sức khoẻ, với cũng trưa rồi, Em làm gì đó cho cô ăn rồi hãy về.

Tương Kiều bất ngờ khi thấy nàng nói nhiều như vậy, đã bị thương còn quan tâm được người khác sao? Cảm giác thấy cô bé vô cùng đáng yêu, Tương Kiều nở nụ cười thật tươi đến gần nhéo vào đôi má trắng nõn của Hoàng Chiêu.

- Ở tuồi này, em nên nói nhiều một chút, rất tôt..

Cử chỉ thân mật lạ lùng làm Hoàng Chiêu đứng hình, cũng không tiếp tục câu chuyện với Tương Kiều mà mở khóa đi vào nhà. Tương Kiều cũng không ý thức được hành động bộc phát của mình nên khi nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Chiêu, nàng nở nụ cười nhẹ!

Tương Kiều bước vào căn nhà của Hoàng Chiêu, cảm thấy ngôi nhà tươm tất và rất sạch sẽ, nhà tuy nhỏ nhưng thiết kế nhà tinh gọn và sáng ấm. Phòng khách có bộ sofa da, một phòng bếp nhỏ và một quầy rượu nhỏ trang trí. Tương Kiều nhìn quầy rượu khá bất ngờ rồi vội lên tiếng.

- Này em là học sinh mà dùng những thứ này sao?

Hoàng Chiêu nhìn theo chỉ tay của Tương Kiều lên tiếng:

- Không, đó là ba em, đã lâu rồi ông ấy không đυ.ng tới nó nữa

- Vậy ba mẹ em đâu? "Tương Kiều vội hỏi".

Hoàng Chiêu im lặng không nói gì, chuyển chủ đề.

- Cô uống gì không?

- Cho Tôi ly nước lọc được rồi "Tương Kiều đáp"

Tương Kiều tiếp tục thắc mắc:

- Em sống một mình ở đây thật sao?

- Đúng rồi, có gì sao?

- Việc ăn uống của em như thế nào?

- Em tự chuẩn bị.

Vẻ mặt Hoàng Chiêu vẫn lạnh băng như cũ, Tương Kiều thấy cô học trò này có tính cách thật lạ lùng, nàng muốn nói chuyện nhiều hơn nhưng có cảm giác cô gái này không muốn tiếp chuyện. Thấy Hoàng Chiêu một mình, giờ lại bị thương ở tay, vậy mọi sinh hoạt của nàng trong những ngày sắp tới sẽ ra sao đây? Tương Kiều lại tiếp tục hỏi:

- Em bị thương ở tay như vậy? Thì ăn uống sắp tới sẽ tự chuẩn bị như thế nào đây? Rồi việc học ghi chép bài vở?

Hoàng Chiêu cũng chưa nghĩ nhiều những ngày sau đó, giờ phút này Tương Kiều hỏi tới nên nàng cũng có hơi bở ngở, rồi rũ mi mắt xuống thở dài một hơi.

- Không sao đâu, chỉ nghỉ học hai tuần, tuy một tay bị thương nhưng em vẫn còn một tay còn lại rất linh hoạt.

Tương Kiều thấy ánh mắt kiên cường và đầy tính độc lập của nàng cũng thấy có phần chua xót. Cô bé bị thương là vì cứu mình, hay mình có nên làm chút gì cho cô bé hay không, suy tư chốc lát Tương Kiều lên tiếng đề nghị:

- Hay là để tôi giúp em nhờ bạn học chép bài vở cho em nhé, mỗi chiều đi day về tôi sẽ ghé nhà em chuẩn bị cho em cơm tối được không? Ban ngày tôi sẽ mua đồ ăn ngoài đem tới cho em vào mỗi sáng. Cũng coi như là sự tạ ơn của tôi dành cho em vì đã giúp tôi ban sáng.

Hoàng Chiêu nghe cô nói vậy bỗng thoáng lên một sự xúc động nhẹ nhưng vẫn từ chối thì hơn, này là đang làm phiền người khác để trả ơn sao?

- Không cần đâu, em tự lo được, ban sáng giúp cô đó là việc cần phải làm, là cô hay bất cứ ai em đểu sẽ hành động như vậy. Cũng không cần tạ ơn gì đâu. Cô đưa em về nhà như vậy là được rồi.

Hoàng Chiêu nở nụ cười nhẹ và nói tiếp

- Cô lần sau đi đứng cẩn thận, tránh xa những nơi họ đang làm công trình. Dù sao cũng cảm ơn lời đề nghị giúp đỡ của cô.

Tương Kiều nhìn nụ cười trên môi Hoàng Chiêu, không còn thấy vẻ mặt lạnh lạnh của em ấy nữa mà bây giờ là nụ cười đẹp nhất và ấm áp nhất mà nàng lần đầu thấy được.

- Em cũng nên cho tôi làm chút gì đó để không cảm thấy áy náy chứ, thôi quyết định vậy nha. Chỉ là hai tuần mà thôi, cũng là chăm sóc em mau khoẻ tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn

Tương Kiều nháy mắt với nàng rồi cũng nhẹ nhàng đứng lên.

- Cũng trễ rồi, tôi phải về thu xếp công việc. Em cũng nghỉ ngơi chút đi.

Nàng lấy một tờ giấy note ra rồi ghi lại số điện thoại.

- Đây là số phone của tôi, em có cần gì đừng ngại gọi cho tôi nhé. Mai tôi lại tới. Tôi về trước đây!

Tiếng mở cửa khép nhẹ lại, nhìn bóng lưng của nàng, Hoàng Chiêu khẽ rũ mi mắt xuống lại rơi vào trạng thái trầm lắng. Nỗi đau ở cánh tay không bằng nỗi đau ở trong lòng, đã một khoảng thời gian rất lâu nàng chưa từng được ai quan tâm như vậy dù sự quan tâm đó chỉ là sự trả ơn mà thôi. Nhưng Hoàng Chiêu vẫn muốn đón nhận nó như một nỗi thiếu vắng của sự quan tâm từ rất lâu. Tiếng xe cộ vội vã lướt qua, bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt, chỉ có sự tĩnh lặng ngấm lịm trong ngôi nhà bé nhỏ vẫn tồn đọng theo thời gian.