Chương 12: Tự dưng xa cách

Tương Kiều bị bệnh kéo dài gần một tuần mới khỏi hẳn, ngay cả việc đứng lớp nàng cũng xin nghỉ phép và nhờ giáo viên khác đến dạy thế. Hơn một tuần không thấy Tương Kiều xuất hiện, kể từ hôm thấy phản ứng của Tương Kiều với mình như vậy Hoàng Chiêu cũng không dám chủ động quan tâm nữa, mặc dù trong lòng có chút phiền muộn và lo lắng, tuy không thể trực tiếp đến nhà Tương Kiều, Hoàng Chiêu chợt nhớ tới cô bạn thân của Tương Kiều là An Nhiên, lục lại trong mớ tập sách tìm thấy tấm danh thϊếp của An Nhiên, nàng chủ động nhắn vài tin nhắn nhờ vả An Nhiên để ý đến Tương Kiều một chút. Cảm thấy không biết tự bao giờ mình lại bắt đầu biết quan tâm người khác như vậy, đặc biệt cảm thấy sự chủ động của mình ngày càng không giống mình.

Một tuần mới lại đến, tại lớp Hoàng Chiêu xôn xao nhộn nhịp. Tương Kiều vốn cũng là một giáo viên ưu tú cộng thêm vẻ ngoại hình ôn nhu tinh tế, ngoài được đánh giá là hoa khôi thì nàng cũng là một giáo viên được nhiều bạn nam sinh ngưỡng mộ yêu thích. Sau một tuần vắng bóng, không khí rần rần bàn tàn của một đám nam sinh trong lớp:

- Nè mấy đứa, sao một tuần nay không thấy bóng dáng hoa khôi đến lớp chúng mình.

- Ừ, hổm rài có bà cô kia thay thế, dạy chán chết được, không học vô…

- Đang ủ rũ lắm đây, không lẽ lại đổi người dạy, không thích không thích a…( một nam sinh dãy đành đạch như cá mắc cạn, I a I e như con gái, là dạng muốn khóc nhè đây)

Một nam sinh tự dưng hét to lên:

- A a, không chịu đâu, chỉ muốn cô Tương Kiều dạy thôi.

Mấy nữ sinh gần đó thấy nam sinh hét to, vừa hết hồn vừa cười tít mắt biểu thị ở đâu ra cái dạng con trai như này đây trời. Tiếng xì xào chấm dứt khi giáo viên chủ nhiệm tiến vào lớp, đại khái thông báo về việc giáo viên bộ môn Vật Lý hiện được thay thế khoảng hai tuần, sau hai tuần giáo viên cũ sẽ quay lại. Cả lớp ào ào lên vỗ tay rầm rộ, những nam sinh mặt đang ủ rũ xám xít bỗng tươi tắn hẳn lên, ở một góc trong lớp, một người nhẹ khểnh đôi môi xinh đẹp khẽ cười như có phần an tâm với thông báo này.

….

Tương Kiều quay trở lại trường sau hai tuần nghỉ bệnh, cứ nghĩ là sốt nhẹ thông thường nhưng là cơn sốt làm nàng phải nghỉ lâu như vậy mới lấy lại sức, khi nàng quay trở lại cũng là sắp đến thời gian luyện ôn thi học kỳ một. Công việc giảng dạy trở nên bận rộn hơn và nhiều áp lực.

Trong suốt những ngày có tiết của nàng tại lớp Hoàng Chiêu, do bị dồn bài vở trước đó kèm phải soạn đề luyện ôn thi, Tương Kiều cũng không thể chú tâm quá nhiều vào Hoàng Chiêu như lúc trước, và nàng cũng tạm không có thời gian để tiếp tục dạy thêm cho Hoàng Chiêu, cuối tuần Hoàng Chiêu nhận được một tin nhắn của Tương Kiều thông báo về việc tạm ngưng dạy thêm cho mình một thời gian, lòng Hoàng Chiêu có chút buồn đến khó tả. Hoàng Chiêu cũng không trả lời lại tin nhắn, nàng xem xong rồi lại để di động sang một bên.

Thời gian bận rộn của việc thi cử sắp tới, tất cả học sinh đều chuyên chú ôn luyện, sau lễ giáng sinh sẽ là ngày thi kết thúc học kỳ một. Một khoảng thời gian lâu, Tương Kiều và Hoàng Chiêu cũng không có liên lạc gì với nhau, việc gặp gỡ chạm mặt nhau chỉ dừng lại ở trên lớp, Hoàng Chiêu thấy Tương Kiều cũng không còn để tâm đến mình như lúc trước nữa, lúc này lại thấy có chút hụt hững, cũng không biết tự lúc nào mối quan hệ này làm nàng có cảm giác xa cách như vậy.

Nghĩ đến tư tưởng trước đó còn muốn một lòng phấn đấu để Tương Kiều cảm thấy hãnh diện vì có một người học trò như mình, ngay lúc này đây nàng cũng không biết mình còn có thể tiếp tục với tư tưởng đó không, suy nghĩ hồi lâu nàng vẫn chọn quyết tâm với mục đích ban đầu. Hoàng Chiêu cũng bắt đầu tập trung hơn vào việc học của mình để không nghĩ vu vơ, ngày tháng cứ lặng lẽ trôi qua như vậy cho đến một ngày sau kết thúc thi học kỳ, vào một buổi chiều ngoại khoá ở trường, Hoàng Chiêu đang lặng lẽ chuẩn bị ra về thì vô tình thấy bóng dáng của Tương Kiều đang ngồi tất bật với mớ bài chấm thi trong phòng giáo viên. Sắc mặt nàng rất căng thẳng, đã gần sáu giờ chiều rồi mà Tương Kiều vẫn chưa về nhà, Hoàng Chiêu nhìn một hồi lâu suy tư chốc lát nàng ra ngoài mua ít bánh ngọt kèm một chai sữa tươi. Nàng lặng lẽ tiến vào, đến trước mặt Tương Kiều để nhẹ đồ ăn kèm nước uống kế bên, nàng mở lời:

- Cái này mua cho cô, cô ăn uống chút gì đi rồi hãy làm tiếp?

Men theo tiếng nói của Hoàng Chiêu, Tương Kiều nhìn lướt qua đồ ăn để trước mặt rồi ngước nhìn Hoàng Chiêu, nàng nhẹ nở nụ cười lên tiếng:

- Cảm ơn em! Em vẫn chưa về sao?

Hoàng Chiêu khe khẽ gật đầu. Nàng nhìn ánh mắt Tương Kiều một hồi lâu tiếp tục nói:

- Em chuẩn bị về đây! Cô cũng đừng làm việc quá sức.

Nói xong Hoàng Chiêu quay người rời đi, Tương Kiều vẫn nhìn chăm chú bóng dáng cao cao thon thon dần dần rời xa, trong lòng có chút suy tư, nhìn đồ ăn bên cạnh nàng nhẹ nhếch môi cười. Dạo gần đây mình hình như mình xa cách với em ấy quá thì phải, là do mình suy nghĩ quá nhiều đi thôi.

Cơn gió chiều thổi man mác qua từng khe hở, màn đêm dần buông xuống, tiếng bước chân đơn lẻ tiếp nối cho những vị tri giác nhạt nhoà.