Chương 11: Bỗng đổ bệnh

Kể từ ngày Hoàng Chiêu được nâng đỡ trong việc học thêm bộ môn của Tương Kiều, các bộ môn khác được Hoàng Chiêu tập trung nhiều hơn để lấy lại trạng thái "bá học" lúc trước của nàng. Vốn trước kia không phải nàng học không tốt, chỉ là khi đó trong suy nghĩ Hoàng Chiêu không muốn cố gắng học tập vì điều gì cả, chỉ học cho có, vì Hoàng Chiêu nghĩ có là một học sinh xuất sắc thì đã sao? Có là một học sinh hoàn mỹ thì đã sao? Nàng vẫn là cô gái có một gia đình không hoàn hảo như những bạn đồng trang lứa khác. Hoàn mỹ để cho ai xem?

Nhưng từ lúc nàng nhận được sự chiếu cố một cách đặc biệt của Tương Kiều, lại nhận sự tin tưởng cũng như một lòng nhiệt huyết ân cần giúp đỡ trao dồi năng lực học tập từ Tương Kiều bỗng trong lòng nàng lại khởi phát một lòng quyết tâm. Nàng muốn học thật tốt, muốn lấy lại tinh thần sau những tháng ngày bỏ rơi việc học của mình, hiện nàng không muốn mình sống một cách không mục tiêu, không định hướng nữa mà nàng muốn mình phải trở nên tốt hơn để không làm Tương Kiều lo lắng hay bận tâm cho nàng nhiều nữa.

Những ngày cuối tuần, Hoàng Chiêu rất tích cực đến học thêm tại nhà Tương Kiều, cảm giác mình nhận quá nhiều sự giúp đỡ từ Tương Kiều nên vào một hôm Hoàng Chiêu nảy sinh một ý định, nàng muốn tự tay làm một vài món bánh ngọt để tặng cho Tương Kiều, vì nhiều lần nàng để ý Tương Kiều rất thích ăn bánh ngọt, bỗng muốn làm chút gì đó để bồi dưỡng cho Tương Kiều. Dù không nói ra nhưng Hoàng Chiêu vẫn cảm giác những áp lực vô hình đang đặt trên người giáo viên của nàng, nhìn thấy Tương Kiều ngày càng gầy hơn nên Hoàng Chiêu cũng có phần lo lắng. Vì sợ Tương Kiều làm việc quá sức không để tâm săn sóc bản thân nên ngày hôm đó, Hoàng Chiêu đã làm những món rất đặt biệt, nàng tỉ mỉ trang trí từng món ăn và bánh ngọt, sắp ngăn nắp vào từng khay đựng cao cấp. Nàng đón taxi đến nhà Tương Kiều.

Tiếng chuông cửa reo một hồi lâu, không thấy ai ra mở cửa. Hoàng Chiêu lấy làm ngạc nhiên "chiều nay cô ấy quên có tiết dạy thêm cho mình? Sao không thấy ai ra mở cửa?", Hoàng Chiêu nhấn chuông thêm vài lần vẫn không thấy ai ra. Lòng lại càng lo lắng, nàng định dùng điện thoại để gọi cho Tương Kiều thì tiếng mở cửa vang nhẹ, cánh cửa không mở toan như mọi khi mà chỉ là khép hờ. Hoàng Chiêu nghiêng người đẩy nhẹ cánh cửa thì thấy Tương Kiều dáng vẻ mệt mỏi đang đứng phía sau, da mặt nàng hồng lên làm nhìn đến bỏng rát. Hoàng Chiêu bước vào, một tay vội vàng đến gần đặt lên trán của Tương Kiều, nàng cất lời:

- Cô đang bị sốt sao? Sao mặt cô lại đỏ như thế?

Ánh mắt Tương Kiều có phần lơ đễnh, nhìn một hồi thật lâu, hơi thở có phần khó khăn, nàng mở lời:

- Ừ, hôm nay tôi có hơi mệt, lúc trưa tôi định nhắn cho em hôm nay tôi nghỉ dạy một hôm? Nhưng nằm một hồi tôi ngủ thϊếp đi mất. Thật xin lỗi.

Hoàng Chiêu vội vàng đỡ nàng vào trong, để nàng ngồi lên ghế sofa rồi nói:

- Không sao? Cô đang bệnh như vậy đã uống thuốc chưa?

Tương Kiều lắc lắc đầu, trông nàng vô cùng mệt mỏi. Hoàng Chiêu lại hỏi:

- Vậy cô ăn gì chưa? Sao lại không uống thuốc? Có cần đi bác sĩ không? Em đưa cô đi!

Tương Kiều tiếp tục lắc đầu nói:

- Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi một hai hôm sẽ khoẻ. Tạm tuần này tôi không dạy cho em được, qua tuần chúng ta lại tiếp tục học nhé!

Hoàng Chiêu vẻ mặt lo lắng không yên tâm, đến gần nắm nhẹ đôi tay nóng rát của Tương Kiều:

- Cô ở đây đợi em một chút, em đi mua cho cô ít cháo và thuốc? Không uống thuốc sao hết được?

Hoàng Chiêu vừa nói dứt lời, nàng vội đứng lên để chuẩn bị ra khỏi nhà. Một tay bị Tương Kiều níu lại:

- Tôi có nhờ An Nhiên mua rồi, em không cần phải đi đâu? Hiện hôm nay tôi không tiện dạy học, em về trước đi nhé!

Hoàng Chiêu nghe vậy, trong lòng có chút không yên ổn. Tương Kiều giống như nàng, ở nhà một mình, lại còn sốt cao, người bạn kia của Tương Kiều, Hoàng Chiêu chỉ mới gặp một lần, vẫn có cảm giác không an tâm! Nàng vội cất lời:

- Không được, cô cần ăn cháo và uống thuốc ngay, sốt cao rất nguy hiểm, không thể đợi bạn cô được. Cô đợi em một chút!

Ánh mắt Hoàng Chiêu mang nhiều lo lắng kèm quyết tâm, Tương Kiều cũng không còn nhiều sức để tiếp tục đôi co. Nàng nhẹ nằm trên ghế sofa thϊếp mắt nghỉ ngơi không nói nữa.

Hoàng Chiêu vội ra ngoài mua cháo và thuốc cho nàng. Lúc quay trở lại, Tương Kiều vẫn nằm im trên ghế sofa, mồ hôi trên trán nàng lại rơi vãi nhiều hơn, đôi môi trở nên tái nhạt. Hoàng Chiêu đến gần nhẹ lây bờ vai của Tương Kiều. Tương Kiều mở hờ đôi mắt mệt mỏi, Hoàng Chiêu đỡ nàng ngồi dậy rồi nhẹ nhắc nàng nên ăn chút cháo và uống thuốc rồi hãy nằm tiếp.

Tương Kiều cũng cố gắng ăn một ít cháo và dùng thuốc, sau đó nàng được Hoàng Chiêu dìu vào phòng ngủ riêng để nghỉ ngơi. Hoàng Chiêu ngồi ngoài phòng khách mang nhiều dòng suy tư kèm lo lắng. Nàng không thể về khi Tương Kiều sốt cao như vậy, chí ít cũng phải đợi bạn của Tương Kiều đến, nàng mới an tâm mà trở về.

Đợi mãi đến hơn mười giờ tối, vẫn không thấy bóng dáng của An Nhiên, Hoàng Chiêu càng sốt ruột hơn. Nàng nhẹ bước đến trước cửa phòng ngủ của Tương Kiều, đẩy hờ cánh cửa nhìn vào trong, nhìn thấy Tương Kiều nằm co ro trên giường, trên trán vẫn còn vương vãi mồ hôi, Hoàng Chiêu nhìn quanh nhà, nàng bước đến phòng bếp nấu một ít nước ấm, nàng nhúng nhẹ chiếc khăn sạch vào thau nước ấm, vắt thật khô rồi bước đến bên cạnh Tương Kiều.

Hoàng Chiêu ngồi dưới sàn nhà, nhìn khuôn mặt hơi chau mày của Tương Kiều, dùng khăn lau nhẹ mồ hôi rơi vãi trên mặt Tương Kiều, cứ thế đông tác vắt khô lau mồ hôi cứ tiếp diễn sau đó. Nàng chườm nhẹ chiếc khăn lên trán, để Tương Kiều bớt sốt. Tay nhẹ áp vào hai bên má của Tương Kiều, vẫn còn thấy nóng làm bỏng rát da tay. Vẻ mặt tràn đầy lo lắng không thôi. Một đêm dài nàng ngồi cạnh Tương Kiều để trông coi.

Tia nắng chiếu rọi vào bên trong căn phòng, Tương Kiều mở nhẹ đôi mắt ra, nhìn lên trần nhà, trong người còn có phần khó chịu, nàng định ngồi dậy để đi vào toilet rửa mặt, vừa quay người bàn tay chạm nhẹ vào gương mặt của ai đó đang ngủ thϊếp trên thành giường. Tương Kiều giật mình hoảng hốt vì tưởng người lạ đột nhập vào nhà, khi nhìn kỹ lại thì thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Chiêu đang nghiêng giấc ngủ. Tương Kiều nhìn một hồi lâu có phần còn chưa hiểu chuyện gì đang xay ra thì Hoàng Chiêu tỉnh giấc, vừa ngước mắt lên thấy vẻ mặt hoang mang của Tương Kiều nhìn mình, Hoàng Chiêu mới định thần lên tiếng:

- Cô thấy sao rồi? (Vừa kết thúc câu hỏi, Hoàng Chiêu ngồi lên thành giường đưa tay lên trán của Tương Kiều sờ sờ nhẹ).

Tương Kiều càng ngạc nhiên khi thấy Hoàng Chiêu hành động thân thiết như vậy, nàng vội né tránh đôi tay đang sờ lên trán mình:

- Tôi thấy ổn hơn rồi? Đêm qua em không về nhà sao? Sao lại ở đây?

Nhìn thấy Tương Kiều có phần né tránh, Hoàng Chiêu thấy lòng buồn nhẹ rồi lên tiếng:

- Tối qua cô sốt rất cao? Em vốn định chờ bạn cô tới sẽ trở về? Nhưng chờ đến hơn mười giờ tối vẫn không thấy nên em quyết định ở lại. Lo sợ cô sốt cao sẽ nguy hiểm!

Hoàng Chiêu nói xong lại ngập ngừng đứng dậy.

- Nếu cô thấy khoẻ rồi vậy em trở về đây. Thuốc hôm qua em mua để sẵn trên bàn ăn ở bếp. Chút cháo trắng hôm qua vẫn còn, lát nữa cô hâm lại ăn rồi uống thuốc nghỉ ngơi nhé!

Hoàng Chiêu nói xong, đầu khẽ gật chào Tương Kiều rồi quay đi, trước khi ra khỏi cửa Hoàng Chiêu quay đầu nhìn khay thức ăn mình chuẩn bị hôm qua, nàng cầm lên và đóng nhẹ cánh cửa lại.

Tương Kiều vẫn còn mệt mỏi nên cũng không nói nên lời. Nhìn bóng lưng Hoàng Chiêu dần khuất và nghe tiếng khép cửa nàng mới ngây người suy nghĩ. Nàng nhớ hôm qua có nhắn cho An Nhiên đến, vì sao An Nhiên không đến lại để Hoàng Chiêu tự lo lắng cho mình đây. Nàng với nhẹ điện thoại bên cạnh là hàng chục cuộc gọi nhỡ kèm tin nhắn của An Nhiên.

Đại khái hôm qua An Nhiên bị xảy ra sự cố trong công việc, có nhờ trợ lý đi mua thuốc kèm cháo dùm nhưng trợ lý đi giữa đường thì bị chút tai nạn nhỏ. Nàng vội gọi cho Tương Kiều để nói Tương Kiều nên nhờ người khác, không ngờ gọi mấy chục cuộc không thấy bắt máy, sợ Tương Kiều có điều gì nàng cũng nhanh để lại lời nhắn nói sáng nay sẽ đến thăm Tương Kiều sớm.

Đọc xong dòng tin nhắn An Nhiên để lại, Tương Kiều khẽ thở dài. Không ngờ là như vậy. Nhưng thái độ lúc nãy của mình với Hoàng Chiêu như vậy thật không tốt lắm. Tương Kiều nhướng nhẹ người ngồi dậy, nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ, ánh mắt không đỡ thẫn thờ bao nhiêu, nàng vẫn chìm trong suy nghĩ vì hành động quá mức thân thiết kia của Hoàng Chiêu..