Chương 3: Chỉ có thức ăn ngon không thể buông tha
Nữ quyến trong chính phòng, tôi không biết ai là mợ của Lý Hàm, chỉ có thể chậm rãi đi theo Xảo Yến vào bên trong. Một phụ nhân trung niên ngồi trên kháng (*) gần cửa sổ, thấy tôi đi vào liền bước xuống nắm tay tôi, nhìn tôi rất kĩ.
(*): Giường đất, giường lò (của người phương Bắc Trung Quốc).
"Ừ, vài năm không gặp, dáng dấp ngày càng xinh đẹp rồi." Bà nói xong liền kéo tôi lên kháng.
Tôi ngồi bên mép giường, khẽ cười cúi đầu. Dù sao tôi vốn không rõ tình hình cho lắm, nói nhiều sai nhiều, không bằng cứ im lặng.
"Hàm nhi năm nay mười ba tuổi nhỉ? Càng lớn lại càng trầm tĩnh!" Bà lại hỏi, "Nghe nói lúc di nương con mất, con ngã bệnh nặng. Hiện tại đã khỏe hơn chưa? Có còn uống thuốc gì không?"
Bây giờ tôi dám chắc chính là vị này, liền đáp: "Nhờ phúc của mợ, con đã khỏe rồi, không còn uống thuốc nữa."
Mợ Quách Thị gật đầu, chỉ vào các nữ thân quyến khác giới thiệu vơi tôi. Thϊếp thất của Quang cữu cữu có ba người, nghe nói lúc Lý Hàm còn nhỏ đã gặp qua hai người, còn một người vừa mới nạp một năm trước. Lại có một biểu muội con của vợ cả, nhị di thái thái sinh một biểu muội nữa. Dù sao tôi cũng không biết, giờ nhớ luôn một lần cũng được. Huyên náo một hồi, hạ nhân tới hồi báo, cậu đã về.
Không lâu sau, một nam tử trung niên mặt mày nho nhã đi vào phòng, những người đang ngồi đều đứng lên nghênh đón.
"Ngồi xuống đi." Ông ấy tùy ý khoát tay áo, đi thẳng về phía tôi.
Tôi tiến lên thi lễ: "Thỉnh an cữu cữu."
Cậu "ừm" một tiếng, có hơi kinh ngạc nhìn tôi nói: "Người ta nói con gái tới tuổi mười tám đều đổi khác, làm người ta không nhận ra rồi!"
Quách Thị bên cạnh cười nói: "Lúc hai tỷ đệ còn nhỏ đều giống muội muội, giờ lớn lên Hàm nhi lại giống cô gia nhiều hơn rồi."
"Ừ, nhã nhặn hơn hồi nhỏ rồi." Cậu gật đầu cười nói, ông lại nói với Quách Thị, "Khó có được dịp Lý Hàm đến đây, sai phòng bếp làm một bàn thức ăn ngon, cả nhà ăn mừng một bữa."
Quách Thị đáp ứng, phân phó hạ nhân đi chuẩn bị. Cữu cữu ngồi lên giường, tôi vẫn đang do dự nên đứng hay là tìm một cái ghế, mợ Quách Thị liền ôm tôi vào bên kia kháng. Tiếp đó, cữu cữu và mợ hỏi tôi một vài việc trong nhà ở Thịnh Kinh, nào là "Thân thể cha con thế nào", "Đệ đệ con có thể có tiền đồ, việc học hành như thế nào"; còn hỏi tiểu muội muội của di nương Mỹ Nga sinh ra, "Năm nay bao nhiêu tuổi, có xinh không"; qua một hồi tào lao vớ vẩn lại hỏi đến tiểu thϊếp cha nạp hai năm trước, "Tính tình có ôn hòa hiền hậu không" vân vân. Tôi không chỉ phải trả lời từng câu một, mà còn phải hợp thời cảm ơn sự quan tâm của bọn họ. Cách nói chuyện của cổ nhân thật là mệt mỏi.
Lúc đang trò chuyện về việc thường ngày, hai đứa con trai Khánh Quân và Khánh Bồi của cữu cữu vén rèm đi vào. Quách Thị cười vẫy bọn chúng tới: "Mau tới gặp muội muội của các con này."
Thϊếp Mạc Thị của cữu cữu cười nói: "Phu nhân đã quên rồi sao, Hàm cô nương vẫn lớn hơn nhị gia nửa năm đấy!"
"Xem ta kìa, lại quên mất!" Quách Thị vỗ trán, lại cười nói với hai đứa con trai, "Cũng đã mấy năm các con không gặp Hàm nhi rồi nhỉ? Nhưng không được bắt nạt người ta như trước kia nghe chưa!"
Năm nay biểu ca Ngụy Khánh Quân của Lý Hàm chắc là mười lăm tuổi, trông rất giống cậu, gương mặt tuấn nhã, nhưng thân hình lại gầy ốm, theo cách nói của người hiện đại chính là thân hình sào tre, gió thổi qua cũng đổ. Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, cũng nhìn tôi chăm chú cả buổi giống như đệ đệ mình. Tôi thản nhiên cười, mơ hồ mang theo chút hàm ý chế giễu. Hiển nhiên là cậu ta biết, nhất thời trong ánh mắt có cả sự mê muội và kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi. Chỉ nghe cậu ta dịu dàng thân thiết nói với tôi: “Chào muội. Một đường đi xe ngựa mệt nhọc, muội muội vất vả rồi.”
Tôi nhẹ nhàng xã giao lại một câu, lại quay về phía biểu đệ Khánh Bồi. Ánh mắt lập lòe của tiểu quỷ này hơi không được tự nhiên, mợ thúc giục vài lần, cậu ta ấp a ấp úng, hai chữ "Tỷ tỷ" vẫn không ra khỏi miệng. Tôi cười nói: "Ban nãy ở trong vườn, con tình cờ gặp biểu đệ rồi. Đệ ấy còn có lòng đưa một con ếch cho con chơi, đều do con nhất thời sợ hãi không bắt được, để nó chạy vào vườn mất tăm."
Cậu nghe tôi nói như vậy, trầm mặt nhìn Khánh Bồi. Dường như cậu ta cảm giác được ánh mắt kia, cơ thể hơi co rúm lại. Trong lúc cậu muốn mở miệng nói lại có nha hoàn tiến vào bẩm báo, nói cơm chiều đã chuẩn bị xong, xin phu nhhân quyết định ăn ở đâu.
Quách Thị nói: "Ăn ở phòng khách phía nam đi, nơi đó rộng rãi, cũng thoáng mát. Người thấy thế nào?"
Cữu cữu gật đầu, sau đó dẫn một đoàn người đi về phòng khách phía nam. Khánh Bồi tránh được một kiếp, thở phào nhẹ nhõm, lại không biết dựa vào may mắn mà tránh họa, dùng ánh mắt thù hằn nhìn chằm chằm tôi, tôi lại cười nhạt với cậu ta.
Sau khi ăn xong, Quách Thị thương tôi ở xa tới mệt nhọc, sai người đưa tôi đi nghỉ ngơi. Bà đã sớm sai người dọn dẹp một tiểu viện tao nhã yên tĩnh, toàn bộ hành lý mang từ Thịnh Kinh tới cũng đã được sắp xếp ổn thỏa.
Tôi vừa lên giường liền ngủ mất. Dù sao thân thể này cũng còn nhỏ, là độ tuổi tham ngủ, hơn nữa thời đại này lại không có điện, thức khuya để làm gì chứ? Ngủ cũng rất tốt, tối thiểu tôi thường xuyên có thể mơ thấy ba mẹ, anh Mẫn Huy, thầy, Lục Dĩnh, Vương Tiểu Đào, ngay cả Triệu Quốc Thuần, có thể thấy bọn họ, cho dù mặt mũi mơ hồ, đối với tôi cũng là hạnh phúc hiếm có!
Tiếng ầm ĩ.
Tiếng người ồn ào trong một phòng lớn.
"Hầu trà, thêm nước! Không thấy trong chén gia hết nước sao?"
"Đến đây! Gia đừng nóng vội, tiểu nhân rót cho ngài đây!"
Hầu bàn phục vụ xong bàn đằng trước, đem miệng dài của ấm nước đứng trước mặt tôi: "Vị tiểu gia này, tôi cũng rót cho ngài nhé?"
Tôi khẽ gật đầu, đổ đầy nước nóng trong cốc trà vơi đi một nửa của tôi. Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói trầm bổng du dương của người kể chuyện dưới lầu, ban nãy tôi chỉ ngẩn người ra đó, cũng không chú ý đến anh ta nói cái gì.
Gắp một cái bánh hoa quế trong mâm, nhấm nháp kĩ càng mới nuốt xuống, ừm, hương vị này cũng được bảy phần. Tiệm trà này không hề nổi danh, tôi tìm được chỉ là vì nghe nói trà bánh nhà này làm là của Giang Nam chính cống.
Cuộc sống của tôi vốn chẳng có gì thú vị, ngoại trừ công tác nghiên cứu bên ngoài, bình thường chỉ có đam mê ăn uống. Anh Mẫn Huy cười nhạo tôi là "Quỷ chết thèm, kẻ tham ăn", tôi không thèm để ý đến anh ấy, không phải là thích ăn thôi sao, cũng không phải là ăn không nổi. Nhà tôi từ ông nội đến bố đều rất giàu có, bố tôi rất thông minh tháo vát, có vài công ty trong tay kiếm tiền rất khá. Lúc tôi tốt nghiệp trung học năm mười tám tuổi, bố tôi liền đem một ít cổ phần chuyển sang tên tôi, có thể nói tôi được ngậm thìa vàng mà lớn lên, chưa bao giờ phải buồn phiền vì tiền bạc.
Nhớ lúc tôi điền vào bảng nguyện vọng môn vật lý vào đại học, vẻ mặt bố ấm ức nói thầm: "Tại sao vô duyên vô cớ lại đi thích cái ngành nghề không được chú ý thế chứ." Mẹ tôi cười lạnh nói: "Cái gì mà ngành nghề không được chú ý! Ông còn muốn Cao Lăng chọn Thị trường marketing, quản trị kinh doanh hay sao? Bản thân mùi tiền đầy người còn chưa đủ, còn muốn kéo thêm con gái!" Bố nhướng mày, nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, làm gì mà bà nói nhiều thế!" Tính tình của mẹ không thể nhịn liền tức giận lên, hai người qua tuổi bốn mươi này lập tức tranh cãi ầm ĩ. Tôi vừa phát hiện dấu hiệu này liền nhanh chóng chạy đi, thuận tiện đóng cửa lại giúp bọn họ. Tình trạng hay thích sinh sự là tự do của bọn họ, từ nhỏ tôi nhìn cũng đã quen, nhưng hàng xóm lại không chịu được tiếng ồn này.
"Vị tiểu ca này?"
Hình ảnh bố mẹ cãi nhau nhanh chóng nhạt đi, tiêu cự của ánh mắt tôi trở lại sự vật trong thực tế. Ở phía trước khoảng năm mét lại có một cô nương, ôm một cây đàn tỳ bà, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng thanh lệ động lòng người. Tôi nhìn chằm chằm nàng, chẳng trách người ta đỏ bừng cả mặt ngồi như bị kim châm. Tôi duy trì tư thế này đã bao lâu? Làm người ta tưởng tôi cố ý nhìn chằm chằm tiểu cô nương kia, một bộ dạng háo sắc. Nhưng người nói ban nãy không giống cô ấy nha.
Đang khó hiểu, bên tai truyền đến tiếng ho khan rõ ràng: "Vị tiểu ca này, có thể ngồi chung bàn được không?"
Tôi quay đầu lại nhìn người bên cạnh, chỉ thấy người nói với tôi là một thiếu niên tuấn tú, chắc là xấp xỉ tuổi của Lý Hạo. Mặc áo gấm màu xanh lơ thêu hoa văn mờ, áo khoác không tay màu xanh, bên hông đeo ngọc bội và hầu bao lỉnh kỉnh, vừa nhìn đã biết là nhà phi phú tức quý. Đứng bên cạnh cậu ta là một thiếu niên lớn hơn khoảng hai tuổi, cũng rất tuấn tú, phục sức cũng hào hoa phú quý như thế.
Tôi không muốn có quan hệ gì với những người xa lạ, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, ta không có thói quen ngồi cùng bàn với người khác."
Rất dễ nhận thấy người nói chuyện kia không quen bị người khác cự tuyệt, vừa định tranh luận với tôi, người lớn hơn ở phía sau giữ chặt hắn, nói nhanh mấy câu, người trẻ tuổi kia tựa hồ bị thuyết phục, hai người cùng nhau đi tìm cái bàn khác. Bọn họ dùng ngôn ngữ tôi nghe không hiểu gì cả, dường như là tiếng Mãn. Xem ra hai người này xuất thân từ gia đình quyền quý của Mãn Thanh, không ở chung một chỗ với bọn họ là vô cùng đúng đắn.
Tôi vẫn uống trà của tôi, ăn điểm tâm của tôi. Cô nương xướng khúc kia thấy tôi không nhìn mình nữa cũng khôi phục lại bình thường, chỉnh dây đàn, bắt đầu hát dân ca. Tiếng hát của cô ấy rất ngọt ngào, về phần kĩ thuật hát, tôi chẳng nghe ra tốt xấu, tóm lại vẫn lọt lỗ tai. Một khúc còn chưa hết, có một giọng nói hào sảng trên đỉnh đầu vang lên: "Này, ngươi! Để gia ngồi cùng bàn thì sao hả?"
Cái bàn này thì làm sao chứ? Chẳng lẽ mùi vị của trà khi ngồi uống ở bàn này khác với ngồi ở bàn khác sao? Tôi nhíu mày quay lại nhìn, trông thấy bốn kẻ công tử quần lụa điển hình, cầm đầu là một tên mập lùn. Đây không phải là muốn ghép bàn lại, rõ ràng là muốn đuổi tôi đi! Hôm nay không có người giúp đỡ, lấy một địch bốn tôi không thể nắm chắc phần thắng, hơn nữa cũng chẳng còn hứng thú để uống trà nữa, chẳng bằng về nhà. Tôi chẳng muốn nói chuyện với bọn chúng, ném tiền trà lên bàn rồi đứng dậy rời đi.
Phút cuối đi qua một bàn nọ, lại là hai thiếu niên khi nãy muốn ngồi cùng bàn với tôi bị từ chối, chỉ nghe tên nhỏ tuổi kia hừ lạnh: "Còn tự cho là người thanh cao, hóa ra cũng chỉ là loại hèn nhát!"
Tôi làm như không nghe thấy, bước nhanh qua bọn họ. Ra khỏi tiệm trà cũng ném chuyện ban nãy ra sau đầu.
Lúc vừa tới kinh thành là mùa xuân, thoáng cái đã vào thu. Cây hòe đã leo lên ngoài hậu viện của tôi ở Ngụy phủ, lá non từng ngày vàng úa đi, hiện tại đã bắt đầu rơi rụng. Tôi trèo tường vào viện, lại thấy biểu ca Khánh Quân ngồi dưới hành lang.
Hắn nhìn thấy tôi cũng kinh ngạc một hồi, nhưng rất nhanh lại cười nói: "Hàm muội muội thật có nhã hứng, không phải thừa dịp khí trời cuối thu ra ngoài dạo chơi đấy chứ?"
Tôi vỗ vỗ áo khoác màu xanh lá, phủi chiếc lá khô dính trên vạt áo xuống, khẽ cười nói: "Biểu ca cần gì phải hâm mộ muội? Qua nửa tháng nữa cũng đến lượt huynh rồi, đến lúc đó muốn đi đâu mà không được?"
Tôi không chút kiêng kị chọc vào chỗ đau của cậu ta khiến cậu ta lập tức thay đổi sắc mặt, hừ lạnh nói: "Còn không phải nhờ muội ban tặng sao?"
Nhờ tôi ban tặng? Không phải nha. Nếu không phải do huynh thích Tú Hoa Miên, không cẩn thận bị người ta nắm thóp thì làm sao có thể bị cậu cấm túc hai tháng? Huynh cũng được coi là may mắn, so với lần trước Khánh Bồi bỏ thuốc xổ trong chén trà của Tây Tịch tiên sinh, bị cậu đánh vào mông, chút trừng phạt ấy thì tính là cái gì.
Tôi cười giễu cợt: "Sao biểu ca lại oán trách muội? Chẳng lẽ muội nhất quyết kéo huynh đi Ỷ Hồng Lâu sao?"
Khánh Quân cả giận nói: "Muội đừng giả vờ giả vịt! Lần trước rõ ràng Khánh Bồi chỉ bỏ muối, làm sao có thể biến thành thuốc xổ? Chuyện của ta bị cha biết, nhất định là do muội giở trò quỷ!"
Biết lợi hại thì đừng chọc đến tôi, bằng không tôi cũng không ngại mà vui chơi nhiều một chút đâu.
Tôi chỉ cười, mặc kệ cậu ta tức đến xanh mặt. Một vẻ mặt muốn lấy đao chém chết bộ dạng của tôi. Sao tôi có thể sợ cậu ta, cho dù là đánh nhau, cậu ta cũng chưa chắc là đối thủ của tôi!
Cuối cùng Ngụy Khánh Quân cũng chẳng dám làm gì tôi, nghiến răng nghiến lợi một phen rồi phất áo bỏ đi.
Cậu ta vừa đi, nụ cười trên mặt tôi liền không nén được giận. Mỗi khi ở một mình, cảm giác cô tịch thấu xương sẽ bắt đầu cắn nuốt tâm trí tôi, không cách gì đàn áp được sự hoảng loạn trong lòng. Tôi muốn tìm ai đó nói chuyện, cho dù là cãi nhau cũng được, nhưng không gặp được ai. Bởi vì sự thật một lần lại một lần đã chứng minh ---tôi và thế giới này hoàn toàn khác biệt.
Mơ mơ hồ hồ dạo bước về nơi ở của mình, đã thấy Hồng Nguyệt Nhi mừng khấp khởi chào đón: "Tiểu thư, thiếu gia đến!"
"Hả?" Tôi nhất thời không phản ứng kịp. Hoàn hồn suy nghĩ, đúng rồi, trước đó vài ngày nhận được thư từ Thịnh Kinh, nói Lý Hạo đã đỗ kì thi, cha cho cậu ta đến kinh thành một thời gian. Tôi "a" lên, đi vào nhà.
"Tỷ!" Lý Hạo lao ra từ buồng trong, thiếu chút nữa đυ.ng vào tôi. Cậu ta thấy tôi dường như rất vui vẻ, chẳng lẽ cậu ta đã quên tôi không phải là Lý Hàm thật sự, chỉ là một linh hồn chiếm đoạt thân thể tỷ tỷ cậu ta.
"Cao Lăng?" Cậu ta chưa quên, làm sao có thể quên chứ?
"À, đệ tới rồi à." Tôi hờ hững lên tiếng, bước chân cũng không ngừng, trở về phòng ngủ của mình.
Lý Hạo đi theo, hình như cậu ta rất hào hứng, ra sức theo sát tôi nói chuyện: "Nửa năm không gặp, tỷ đã cao lên rồi."
"Có sao? Cũng xấp xỉ đệ thôi." Tôi xách ấm trà trên bàn, rót cốc nước cho mình, lại bị Lý Hạo đoạt đi, uống một hơi cạn sạch.
"Một cốc nữa." Cậu ta nói xong đưa cái cốc cho tôi, sau đó nói tiếp, "Nửa năm nay đệ cao hơn hai tấc nữa đó! Tỷ xấp xỉ đệ, không phải cũng cao hơn sao?"
Tôi lấy cái cốc cậu ta đã uống đặt lên bàn, cầm một cốc khác rót nước chậm rãi uống. Hiện tại Lý Hàm và Lý Hạo đều trong giai đoạn dậy thì, cao hơn cũng không có gì kì lạ. Nhưng cơ thể của Lý Hàm, nửa năm qua những đặc trưng của phụ nữ đã bắt đầu hiện ra rõ ràng.
"Gặp cậu rồi à?"
"Đã gặp rồi." Lý Hạo thấy tôi không tiếp đãi cậu ta, đành phải tự lực cánh sinh, sau khi uống xong ba cốc trà lớn, cậu ta mới thỏa mãn thở dài, "A, khát chết ta rồi!" Cậu ta nhìn nhìn tôi, lại hỏi: "Sao tỷ lại ăn mặc như vậy?"
Lúc này tôi mới phát hiện nam trang trên người mình còn chưa thay ra, liền tháo nón chụp trên đầu xuống để lên bàn, đối phó nói: "Rãnh rỗi ra ngoài một chút, dù sao ăn mặc như vậy vẫn thuận tiện hơn."
Lý Hạo không quan tâm gật gật đầu, lại thần thần bí bí nói: "Tỷ đoán xem đệ đem cái gì cho tỷ?"
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta không trả lời, thích nói thì cứ nói.
Trẻ con đâu thể nào im lặng được, giống như khoe vật quý hiếm nói: "Đệ đem Bạo Tuyết đến đó, hôm nào chúng ta đi cưỡi ngựa đi!"
Bạo Tuyết là một con ngựa cái bảy tuổi, bộ lông màu xám trắng hỗn tạp, tính khí lại kém, bởi vậy tôi liền đặt cho nó cái tên đó. Lúc lên Kinh không thể mang nó theo, tin tức này của Lý Hạo lại làm cho tôi rất phấn khởi. "Vẫn như thường lệ, năm trăm đồng một ván. Cậu đừng nghĩ sẽ chối bỏ." Tôi nói với hắn, "Nói mới nhớ đệ còn nợ tỷ một xâu tiền."
Mấy lần trước tôi và Lý Hạo cùng nhau cưỡi ngựa bao giờ cũng muốn thi đấu, nếu đã thi đấu thì đương nhiên không thể không có phần thưởng, tiền tiêu vặt chính là tiền đánh cược của chúng tôi. Kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi vốn chỉ bình thường mà thôi, sau đó đến đây được luyện tập với "cha" nhiều hơn, lại bởi không có trò giải trí gì khác, thời gian rãnh rỗi rất nhiều, nên trình độ tự nhiên được nâng cao không ít.
Lý Hạo đỏ mặt: "Đương nhiên đệ sẽ không chối bỏ, lần sau sẽ tính hết một lượt. Đắc ý gì chứ? Không phải lần trước chỉ thắng một trận thôi sao!"
"Một trận thật sao?" Tôi khẽ cười nói.
"Hừ!" Lý Hạo không muốn bị tôi trêu chọc nữa, đóng sập cửa đi. Quả nhiên tính khí vẫn còn trẻ con!
Tuy rằng Lý Hạo muốn sớm được rửa sạch sỉ nhục trước kia, nhưng cuối cùng bị những việc vụn vặt trì hoãn, mãi đến một ngày hơn nửa tháng sau, rốt cuộc cậu ta cũng nhìn ngó chạy tới tiểu viện.
"Tỷ!" Cậu ta kích động mở cửa phòng tôi, thấy tôi đang đọc sách, liền hỏi: "Xem cái gì vậy?"
Đầu tôi cũng không ngẩng lên đáp: "Kim Bình Mai."
"Tỷ, tỷ, tỷ!" Cậu ta "tỷ" cả buổi trời cũng không nói được câu kế tiếp, khỏi phải nhìn cũng biết vẻ mặt lúc này của cậu ta.
Tôi sợ cậu ta làm ầm ĩ, cau mày nói: "Có chuyện gì nói mau, không thì cút đi!"
Lúc này cậu ta mới nhớ đến mục đích tới tìm tôi, nói: "Rốt cuộc hôm nay đệ cũng trốn học được, chúng ta đi cưỡi ngựa đi!"
Tôi vừa nghe đến cưỡi ngựa đã vô cùng hăng hái, quẳng quyển sách trên tay, cười nói: "Có người đưa tiền tới cho ta rồi!"
Cậu ta "hừ" lạnh nói: "Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!"
Có Lý Hạo ở đây, tôi không thể trèo tường ra ngoài được. Thay y phục của Lý Hạo, đi nghênh ngang theo cậu ta ra ngoài từ cửa chính, cho dù hạ nhân trong phủ nghi ngờ từ khi nào mà hắn có thêm một tùy tùng cũng không dám lên tiếng truy xét.
Thi đấu với Lý Hạo năm trận lại có thể thua đến bốn trận! Tôi đến kinh thành nửa năm, cả dây cương cũng chưa từng chạm qua, mà chắc chắn Lý Hạo ở nhà đã siêng năng luyện tập, người này yếu thì kẻ khác mạnh, tôi bại dưới tay cậu ta cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu ta, tôi thật không có cách nào cúi đầu nhận thua, liền thoái thác rằng chưa hợp tác được với Bạo Tuyết, hai bên vẫn chưa quen nhau, giao hẹn một thời gian nữa sẽ tái chiến.
"Bây giờ tỷ nợ đệ một nghìn đồng, không được chối bỏ!" Lý Hạo chìa tay đến trước mặt tôi, bộ dạng nếu như tôi không đưa sẽ không bỏ qua.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy một tửu lâu mới khai trương ở bên đường, nhân tiện nói: "Hôm nay mời đệ ăn một bữa, số còn lại lát nữa sẽ tính." Cũng không quản cậu ta có đồng ý hay không, xoay người xuống ngựa, giao Bạo Tuyết cho người trông giữ trong tiệm, tự mình đi lên lầu hai.
Tôi tìm một vị trí gần cửa sổ, vừa mới ngồi xuống, Lý Hạo đã đi theo lên.
Tiểu nhị dâng trà lên, khom người cười hỏi: "Nhị vị tiểu gia, muốn ăn chút gì không?"
Tôi nói: "Không cần biết là món gì, cứ mang lên hai món nguội, làm thêm hai món nóng, một vài món điểm tâm ngọt, ngươi xem rồi làm đi."
"Được!" Tiểu nhị cười đáp, lại hỏi, "Nhị vị muốn uống rượu gì?"
Tôi nghĩ nghĩ, mang một thân nồng nặc mùi rượu về e rằng không tốt, lại nói: "Không cần rượu, cho hai cốc trà ngon được rồi."
Tiểu nhị đáp ứng lui xuống. Lý Hạo bên cạnh rảnh rỗi cực kì nhàm chán, pha trò để tôi nói chuyện với cậu ta. Ban nãy tôi còn bị thua cậu ta, trong lòng không mấy thoải mái, cũng chẳng để ý đến cậu ta, tự mình nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ.
Tôi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm đoàn người lui tới tới lui, cũng không biết trải qua bao lâu, chợt nghe có người nói, "Hai con ngựa sau vườn là của hai vị tiểu gia đây." Nghe giọng điệu tựa hồ là người làm trong tiệm.
"Thế nào, thế nào?" Lý Hạo rãnh rỗi đến bị khùng, thấy có việc tới cửa, cũng không quản là chuyện tốt hay xấu, cứ tạm thời giải sầu trước.
"A, chuyện là thế này. Chúng tôi ở dưới lầu thấy ngựa của hai vị rất uy vũ thần tuấn, nên mạo muội xin chủ tiệm giới thiệu gặp mặt." Một giọng nói trong trẻo đáp lại.
Lý Hạo rất trong sáng, không nhìn ra sự khıêυ khí©h, cũng rất niềm mở để chủ tiệm mang thêm trà lên, chỉ chốc lát sau đã nói đến chuyện trên trời dưới đất.
Tôi ngớ ra, rất tò mò người tới là ai, liền quay đầu nhìn lại, không ngờ lại nhìn thấy "người quen."
Đoạn kết thúc cụt lủn vậy