Nhóm dịch: Nhà YooAhin Văn án: Đầu bếp Diệp Trản xuyên không về thời Tống, lúc này thiên hạ thái bình, dân chúng giàu có, nhưng bản thân lại gặp phải khởi đầu đầy khó khăn: 1. Người xưa rất thông minh …
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Văn án:
Đầu bếp Diệp Trản xuyên không về thời Tống, lúc này thiên hạ thái bình, dân chúng giàu có, nhưng bản thân lại gặp phải khởi đầu đầy khó khăn:
1. Người xưa rất thông minh, muốn dựa vào thân phận “xuyên không” để chiếm lợi thế là mơ tưởng.
2. Bị bắt cóc từ nhỏ, giờ mới tìm được người nhà, vị hôn phu đến từ hôn.
3. Vật giá ở Biện Kinh rất cao, nhà cửa đắt đỏ.
4. Gia đình nghèo khó, người thân đều thuộc tầng lớp thấp kém bị khinh miệt: cha là chủ quầy bán hàng rong, nương là bà mối, đại ca là kẻ lêu lổng nổi tiếng, đại tỷ là người bán rượu, nhị ca làm lính cứu hoả để kiếm sống qua ngày, muội muội đi theo người ta học vu thuật.
Diệp Trản xắn tay áo, đặt ra vài mục tiêu nhỏ:
1. Giúp gia đình thoát khỏi tầng lớp thấp kém.
2. Chuộc lại ruộng đất và nhà cửa cũ.
3. Dẫn dắt cả nhà làm giàu, sống cuộc sống “nông thôn có đất, thành phố có nhà, đếm tiền mỏi tay”.
Làm sao để đạt được mục tiêu?
Diệp Trản quyết định mở một quán ăn nhỏ.
Bùi Chiêu được điều đến phủ Khai Phong làm việc.
Đồng nghiệp vỗ bụng hài lòng: “Món sườn xào chua ngọt của Diệp nương tử thật tuyệt, lớp ngoài bọc sốt chua ngọt khiến ta suýt quên mất phải ăn sườn.”
“Món bồ câu quay của Diệp gia thật sự có lớp da trong suốt như pha lê ấy, ăn một miếng giòn tan thơm ngon!”
Nghi phạm cung cấp bằng chứng ngoại phạm một cách tự tin: “Lúc xảy ra vụ án, ta đang xếp hàng mua món sườn giòn của Diệp nương tử!”
Thậm chí phạm nhân trong tù cũng nhắc đến: “Nếu được ăn thêm một miếng lòng gà cay mặn của Diệp gia thì đời này không còn gì hối tiếc.”
Bùi Chiêu: "???" Không đến mức đó chứ?
Nhưng khi cuối cùng được ăn thử, hắn lại nói: "Ngon quá đi mất!"
Một ngày nọ, có một vị đồng nghiệp nói: “Sau khi xong vụ án phải đến quán ăn của Diệp gia để ăn một bữa, cá tía tô thơm ngon, thịt đầu cừu thái lát mềm, món lẩu cay có thể nhúng mọi thứ… Bùi đại nhân cũng muốn thử chút chứ?”
Bùi Chiêu khẽ đáp một tiếng, sau đó quay đầu hỏi Diệp Trản: “Ngày nào ta cũng rửa nồi, khi nào thì nàng mới cho ta một danh phận đây?”
(Ghi chú: Truyện chậm nhiệt, nữ chính cuối cùng lấy quan thất phẩm, không có hoàng đế hay tướng quân)
Sẽ