Trưởng công chúa lau nước mắt, nói: “Hoàng huynh, kỳ thật ta có thể đoán được, ngài không phải là nhớ nhi tử, mà là nhớ nữ nhi, có phải hay không?”
Hòa An đế nhiều hài tử, hiện giờ đã có mười bảy hoàng tử, lại không có lấy một vị công chúa.
Trong cung chỉ có Tuệ quý phi đã từng sinh hạ được công chúa, nhưng rồi lại chết non.
Có người nói Hoàng thượng chính là vì chờ một nữ nhi đến mới có thể sủng ái Tuệ quý phi như thế.
Tuệ quý phi nghe vậy, sắc mặt thay đổi, nhịn không được nói: “Trưởng công chúa điện hạ, hoàng thượng nào có nữ nhi…”
Lang Âm lại không thể ý tới nàng, đôi mắt vẩn đυ.c của hoàng thượng bỗng chốc sáng ngời. Lão duỗi tay tóm lấy Lang Âm, khó nhọc nói: “Lang Âm, muội, muội biết cái gì?”
Lang Âm liếc Thái Tử đang an tĩnh quỳ dưới đất, nhẹ giọng nói: “Ta biết, lúc trước hoàng tẩu hoài chính là song bào thai, Thái Tử trên thực tế còn có một vị thân tỷ tỷ.”
“Nhưng mà vị tiểu công chúa đó lúc ấy bị ném ra khỏi Đông Cung, từ đây không biết tung tích.” Lang Âm thấy trong mắt Hoàng Thượng chợt loé một thứ cảm xúc gọi là hoảng loạn, thản nhiên cười, nói: “Ta biết nàng ở đâu.”
Trong điện yên lặng, Lang Âm trưởng công chúa giống như không phát hiện ra, chỉ lo nói: “Chuyện năm đó là bí mật của hoàng thật, thần muội sau mới mới mơ hồ đoán ra được.”
Nói rồi, ả lấy từ trong lòng ngực ra một chiếc khuyên tai hồng ngọc được chế tác tinh xảo đưa cho Hòa An đế.
Hòa An đế run rẩy nhận lấy khuyên tai. Khuyên tai hình giọt nước, được chạm khắc hoa văn đám mây và gắn vào một sợi dây mảnh. Lão khó tin thở ra một hơi, và lật mặt sau của khuyên tai lại, đằng sau là đồ án hoa tường vi cực nhỏ và tinh tế.
Những người khác có thể không để ý đến, nhưng Hòa An đế lại biết, đây là một trong số những trang sức mà thợ thủ công đặc biệt làm cho Tưởng thị vào ngày đại hôn của lão và nàng. Bởi vì Tưởng thị thích tường vi nhất, cho nên mỗi một trang sức đều được chạm khắc một đóa tường vi.
Vừa đẹp lại dễ bề phân biệt.
Khuyên tai hồng ngọc này là một trong số đó, cũng là một đôi duy nhất trên đời.
Hòa An đế hỏi: “Lang Âm, cái này… Muội lấy từ đâu?”
Lang Âm nhìn vẻ mặt của lão, nói: “Nghe những lời này của hoàng thượng, thần muội hẳn là không tìm sai người rồi. Thần muội là ngẫu nhiên gặp được ở Lăng Dương.”
Lăng Dương?
Hòa An đế nhíu nhíu mày: “Lăng Dương xa như vậy, sao muội lại tới đấy?”
Lang Âm sớm đã đoán được lão sẽ hỏi đến việc này, than một tiếng nói: “Còn không phải do nha đầu Nguyệt Nhu kia không bớt lơ. Đã tới tuổi rồi, không giữ được mấy năm.”
Hòa An đế không có nữ nhi, vì vậy sẽ có phần thiên vị cho ngoại chất nữ là Mạnh Nguyệt Nhu. Lão nghe hiểu lời Lang Âm nói, hơi tò mò hỏi: “Nguyệt Nhu muốn đính hôn sao? Đúng là đã đến tuổi rồi, đã định nhà nào ở Lăng Dương?”
Lang Âm nói: “Là thế tử phủ Định Viễn Hầu. Hoàng thượng còn nhớ hắn không, khi còn nhỏ cũng chính là hoàng huynh nhìn hắn lớn lên đấy.”
Hòa An đế chậm chạp suy tư một hồi mới nói: “Định Viễn Hầu, Đoạn… Muội nói, là hài tử của Thừa Âm đi.”
“Đúng rồi.” Lang Âm gật đầu, hơi có chút hoài niệm nói: “Đúng là Vân Chu. Tháng trước còn tới Tân Châu thăm thần muội, Nguyệt Nhu và hắn lưỡng tình tương duyệt, vì vậy nên thần muội mới tới Lăng Dương một chuyến để bàn hôn sự của hai đứa nhỏ.”
Nói đến Thừa Âm, Hòa An đế cũng có vài phần cảm khái: “Vòng đi vòng lại, vẫn là người một nhà thân cận nhất.”
Lang Âm ôn nhu nói: “Đúng vậy, cho nên hoàng huynh muốn nhanh chóng khỏe lên, thần muội còn đang chờ hoàng thượng chỉ hôn cho Nguyệt Nhu đây này.”
Hòa An đế miễn cưỡng lộ ra ý cười, hứa hẹn: “Hài tử kia không tệ, lại là huyết mạch duy nhất hiện giờ của Thừa Âm, trẫm đương nhiên cần đích thân chỉ hôn.”
Lang Âm nhìn qua rất vui sướиɠ, đứng dậy vén áo thi lễ, nói: “Vâng, hiện giờ hắn đang ở Lăng Dương. Chỉ là đứa nhỏ đó nhìn qua có vẻ khô gầy tái nhợt, từ nhỏ không có thân mẫu bảo hộ, mà Định Viễn Hầu lại tục cưới một phòng, hiện giờ tình cảnh của hắn ở hầu phủ khá là xấu hổ. Thật đúng là…”
Lời ả nói có chút thương cảm, cảm khái một tiếng: “Thần muội chỉ gặp qua hắn vài lần liền đau lòng muốn chết, hài tử kia thật là đáng thương.”
Hòa An đế nghe được lời này lại không tự chủ nhớ tới nữ nhi chưa từng được gặp mặt của lão.
Năm đó, Tưởng thị vừa kết hôn được một năm liền có thai, tiên đế đại hỉ, hắn cũng rất vui. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, thai đầu lại là song sinh tử, phạm vào tối kỵ của hoàng thất.
Lúc ấy lão chưa ngồi ổn vị trí Thái Tử, các huynh đệ khác lại như hổ rình mồi. Tuy rằng cuối cùng sinh là ra long phượng thai, lại vẫn sợ tiên đế sẽ lôi chuyện cũ ra, vì vậy dứt khoát hoặc là không làm hoặc là đã làm thì phải diệt trừ một trong hai hài tử, mới xem như là tuyệt hậu hoạn.
Tuy rằng thủ đoạn hơi tàn nhẫn, nhưng Hòa An đế cũng không hối hận.
Chỉ là mười mấy năm qua, hậu cung không hề có một nữ nhi, lão khó tránh khỏi sẽ nhớ đến trưởng nữ của mình, nghĩ nếu nàng mà bình an trưởng thành sẽ thế nào, nghĩ rằng nàng có thể vừa săn sóc vừa hiếu thuận lão không.
Có nhiều khả năng là sẽ chết trong lúc bệnh tật, Hòa An đế trước đó cũng đã phái người đi điều tra, nhưng không ngờ Lang Âm cũng biết đến việc này. Lão ngưng thần trầm mặc một lúc, nói: “Hài tử kia… Hiện giờ đang ở với Vân Chu sao?”