Chương 30

Mặc dù là ngôi cửu ngũ, nhưng đối mặc với chuyện nhi nữ cũng sẽ có vài phần không xác định.

Lang Âm đáp: “Là Vân Chu ngẫu nhiên mua được khuyên tai này, sau đó đưa cho Nguyệt Nhu, rồi Nguyệt Nhu lại mang cho thần muội xem. Vì vậy mà thần muội mới nhận ra đây không phải đồ của hoàng tẩu sao?”

Hòa An đế thở dài: “Là của nàng.”

Lang Âm thấy cảm xúc của lão không cao lắm liền an ủi: “Năm đó hoàng thưởng bỏ lại nàng cũng là vì bất đắc dĩ. Tuy là nàng lưu lạc bên ngoài nhiều năm, nhưng mà đau cũng là tâm của hoàng thượng. Hiện giờ Thánh Thượng bệnh nặng, nàng thân là nữ nhi, vốn nên mau chóng tìm về tẫn hiểu cho phụ thân.”

Nói rồi, ả còn không quên liếc nhìn Tuệ quý phi đang ngồi gần một cái: “Vốn chính là huyết mạch hoàng gia chúng ta, nàng sẽ hiểu cho sự khó xử cho Hoàng Thượng.”

Tuệ quý phi lập tức hiểu ý, cười nói: “Đúng vậy, đại công chúa là nữ nhi cũng là thần tử, sẽ thông cảm cho hoàng thượng. Hiện giờ hoàng thượng nhớ nữ nhi, không ngại tìm nàng trở về.”

Hòa An đế kế vị hơn hai mươi năm, đương nhiên sẽ không lại sợ cái gì mà song sinh tử bất tường, chỉ cần sắp xếp cho nữ nhi một thân phận hợp lý liền có thể đón về cung.

Lời Tuệ quý phi và Lang Âm quả thực là nói vào trong lòng lão. Lão nằm trên giường ho khụ khụ, đôi mắt vững vàng dừng lên người thái tử, chung quy vẫn là đồng ý. Lão nghĩ nghĩ, nói với đại thái giám đang chờ ở một bên: “Đi, đi gọi Tưởng, Tưởng Di tới.”

Vệ quốc công Tưởng Di là thân ca ca của đương kim hoàng hậu, cữu gia của Đại Lương quốc.

Thân cữu cữu của thái tử, cũng là cữu cữu của công chúa, để hắn đi tìm công chúa là thích hợp nhất.

Lang Âm lại giật giật con ngươi, ngăn tiểu thái giám lại, nói: “Quốc cữu gia trong triều chính vụ bận rộn, hoàng huynh hà tất làm khó người ta.”

Hòa An đế nghe vậy ngẩn ra, Lang Âm nói tiếp: “Thái Tử đang tuổi trẻ, không bằng để Hành Nhi đi một chuyến.”

Tần Hành bị điểm danh giật giật bả vai, chỉ là vùi đầu thấp hơn nữa, cái gì cũng không nói.

Hòa An nhíu mày: “Thái tử?”

Lang Âm thản nhiên nói: “Giữa song sinh tử vốn là có phần cảm ứng hơn nhiều so với người khác. Giống như thần muội và Hoàng thượng, thân huynh muội cũng một mẫu sinh ra, trong lòng thần muội trước sau vẫn luôn nhớ thương hoàng thượng.”

Tuệ quý phi nói: “Đúng rồi, thái tử là đại công chúa huyết mạch tương liên, chắc chắn là làm ít công to.”

Hòa An đế trầm mặc một lát, cũng không biết tin thật hay là vốn có tính toán như vậy. Lão nhìn dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng của Tần Hành, nói: “Vậy để Hành Nhi đi một chuyến đi.”

Tần Hành tuy là trưởng tử, lại từ nhỏ không được sủng ái. Sau khi được phong làm thái tử càng trở nên trầm mặc, nghe thấy hoàng thượng hạ lệnh cũng chỉ cung kính hành lễ, tiến lên trước vài bước rồi quỳ xuống nhận lấy khuyên tai hồng ngọc, nói: “Nhi thần lãnh chỉ.”

-

Lăng Dương.

Sáng sớm Đoạn Vân Chu đã nhận được tin nói là Thái Tử điện hạ sắp xuống nam làm việc. Lang Âm trưởng công chúa cũng truyền thư tới, nói ả đã nhắc với hoàng thượng chuyện của hắn, cũng thêm một chồng thư tư mật.

Hắn mở ra từng phong một, trong thư hầu hết là chuyện xưa có liên quan tới Đoạn Duệ, cũng là chứng cứ đủ để Đoạn Vân Chu hoàn toàn vặn ngã Đoạn Duệ, làm điên đảo Định Viễn Hầu phủ.

Lang Âm lại dặn dò thêm vài câu để Đoạn Vân Chu sửa sang lại số chứng cứ đó rồi trực tiếp giao cho thái tử. Sau khi thái tử hồi kinh sẽ giao cho hoàng thượng.

Mà hắn chỉ cần chờ, hoàng thượng chắc chắn sẽ xử trí Đoạn Duệ.

Đoạn Vân Chu đọc xong thư trực tiếp xe đi, chỉ để lại một đống chứng cứ, hạ lệnh cho người nhận lấy rồi trực tiếp truyền đến kinh dâng cho hoàng thượng.

Vũ Hồi lo lắng Lang Âm sẽ cảm thấy bọn họ không tuân thủ ước định.

Đoạn Vân Chu lại không thèm để ý, nói với Vũ Hồi: “Chỉ cần nói cho Lang Âm, ta sắp chết, chờ không kịp, chỉ có thể truyền cho hoàng thượng.”

Đây không phải lần đầu tiên hắn nguyền rủa mình như vậy. Mấy năm trước, gần như ru rú trong nhà, hắn luôn làm ra vẻ yếu đuối mong manh ở bên ngoài.

Lần này, tin tức bệnh nặng không chỉ vì có lệ Lang Âm, mà còn có thể ngăn Mạnh Nguyệt Nhu suốt ngày tới cửa lại.

Quan trọng nhất chính là, có thể làm A Dao đổi tính.

Gần đây nàng ấy thường xuyên tới đưa chén thuốc, tuy rằng bệnh của Đoạn Vân Chu đã sớm khỏi rồi, thuốc cũng đều đổ đi, nhưng Đoạn Vân Chu cứ thích nhìn thấy dáng vẻ A Dao lo lắng cho hắn.

Có đôi khi Vũ Hồi đều không nhịn được khuyên hắn: “Chủ tử, nếu để A Dao cô nương biết được, nàng ấy chắc chắn sẽ tức giận đấy.”

Đoạn Vân Chu nói: “Nàng sẽ không biết.”

Vũ Hồi lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Đoạn Vân Chu.

Thư vừa rồi ném vào chậu than bị đốt cháy hầu như không còn chỉ để lại chút tro tàn, xuyên qua cửa sổ ánh mặt trời rọi vào, còn có thể nhìn thấy từng sợi bàng bạc của tia nắng.

Đoạn Vân Chu nằm xuống giường nhỏ chợp mắt, vừa nhắm mắt lại, chóp mũi vẫn như phảng phất ngửi thấy mùi khét nhè nhẹ. Trong lúc nhất thời, hắn lại tựa như đã về lại hồi khi còn nhỏ, ở trong cái phòng luôn nồng nặc những thứ mùi khó tả và những trận đòn mắng nhiếc.

Ở trong mắt người khác, hắn là nhi tử độc nhất của Thừa Âm trưởng công chúa vừa Định Viễn Hầu, là hoàng thân quốc thích, hậu đại danh môn. Nhưng lại rất ít người biết, thân phận khiến người ta cực kỳ hâm mộ này thực tế lại là một sự sỉ nhục khắc sâu vào trong xương cốt.