Chương 14: Kế Hoạch

Một ngày mới bắt đầu, tiếng chim bắt đầu ca hót líu lo báo hiệu cho một ngày mới…

Thiên Chi ngồi trong vườn làm bài tâp, Vân Hi ngồi uống trà, cậu thấy cô cứ nhìn mình rồi viết viết vẽ vẽ, cậu tới giật lấy nhìn bức tranh mà Thiên Chi vẽ:

“Bất lịch sự.Tại sao cô lại vẽ tôi? Sao cô có thể lén lút vẽ tranh sau lưng tôi thế?

-Trả tranh lại cho tôi.

-Đồ đi ăn trộm, thì không có quyền nói nó là của mình.

-Đưa đây!

-Nếu như tôi không về nhà, thì chắc là không biết được, rằng cô đã trộm đồ gì của tôi rồi.

- Tôi không có lấy trộm.Dì Ngọc Tú, dì ấy là người cho phép tôi dùng bút màu để vẽ.

-Nhưng tôi là chủ nhân, tôi mất đồ nhưng không biết, cho dù cô biện hộ thế nào, cũng gọi là ăn trộm.

-Này, đừng xé!

- Này, cô đừng nghĩ, cô là con gái của Lãng Vân, thì cô muốn làm gì cũng tùy ý nhé”.

Vân Hi cầm giấy vẽ xé nát và ném xuống đất.

Thiên Chi định nói, nhưng chú Quan Lâm vừa đi làm về, ông thấy nên lên tiếng:

“Hai đứa đang làm gì ở đó?

Thiên Chi và Vân Hi đành để cho ông giải quyết và phán xử đúng sai,Vân Hi nói:

“-Là cô ấy đã lấy trộm bút màu của con, hôm nay lại lén lút vẽ con.

-Sao cậu biết đó là tranh vẽ cậu?

-Thì chỉ có mình tôi ở đó, nếu cô không vẽ tôi thì là ai?

-Tôi vẽ bức tranh này đã nhiều ngày rồi.Trước khi cậu tới đó ngồi cơ.

-À,ý cô là, bây giờ cô là chủ nhân của khu vườn đó, còn tôi thì nhiều chuyện đến đó ngồi chứ gì?

-Cố ý gây sự”.Nói xong Thiên Chi xoay mặt đi nơi khác.

Vân Hi quay lại nói với ba mình:

“Con không chịu. Lần này con quay về, con biết được cô ấy lấy mọi thứ của con.

-Con cũng không chịu.Lần này cậu Vân Hi quay về, cậu ấy luôn bới móc bắt lỗi con.

-Vậy cô bước vào địa phận của tôi làm gì?

-Cậu mới là người gây sự với tôi trước”. Hai người như nước với lửa trong phòng cãi qua cãi lại.Quan Lâm liền lập tức lên tiếng cắt ngang:

“Được rồi, được rồi. Nếu đã sống chung cùng dưới một mái nhà, tại sao hai đứa lại không thể nói năng tử tế với nhau?Hử?

Thế này, nếu hai đưa đã không thể nhẹ nhàng với nhau, thì ta sẽ phạt cả hai”.

Vân Hi và Thiên Chi nghe vậy, nhẫn nhịn mà cúi người xin lỗi.Hai người lần lượt rời khỏi phòng Quan Lâm, ông nhìn cười “ Đúng là trẻ con!"



Ngày hôm sau….

“Xoảng….”

Chỉ vì người hầu không cẩn thận làm hư tất của Lãng Vân,sau khi bà ta mặc vào thấy vết rách, liền tức giận ném đồ lung tung. Bà gọi người hầu thân cận là Minh Nguyệt của bà gọi người làm hư đồ cùa bà lên.

“Đồ ăn hại. Tất của tôi hỏng hết cả rồi.Người đâu?

-Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi ạ!

-Minh Nguyệt nghe vậy, liền sấn tới bắt nạt người hầu đang phạm lỗi thay cho Lãng Vân:

“Mày cầm cái đó ngậm vào mồm đi, và mày nhớ lấy, đồ dùng của bà chủ còn đắt hơn tiền ăn một năm của cô đấy.Ơ , tao bảo mày nhét vào mồm cơ mà”.Và người hầu đã lấy đồ dụi vào mặt người hầu đáng thương kia một cách không thương tiếc.

Cũng may vào lúc này, dì Ngọc Tú đi xuống thấy, bà lên tiếng:

“Các người đang làm gì vậy?”

Lãng Vân lập tức quay mặt lại, nghênh ngang nói:

“Không có gì, không phải việc của cô. Tránh ra!

-Tất cả người làm trong nhà này thuộc về lão phu nhân và họ làm việc dưới quyền của tôi.Cô không có quyền động vào họ.

- Hahaha, vậy sao?Nhưng tôi là nữ chủ nhân của cái nhà này.

-Hừm, cô chỉ là “vợ” của anh thôi.Không có nghĩa là cô có tư cách làm chủ cái nhà này.

-Cô nói cái gì?

-Chừng nào lão phu nhân còn sống, cô cũng chỉ là người ở nhờ.Cô không có quyền lộng hành và đặc biệt là đối với người của lão phu nhân.Còn Minh Nguyệt, gió chiều nào theo chiều ấy như cô, cũng vậy.Cô hãy nhớ lấy, cô cũng chỉ là người ở, không cao quý hơn ai hết.Đi!”

Ngọc Tú nhờ người hầu thân thiết của mình là Tĩnh đưa cô hầu vừa bị bắt nạt đi. Chỉ còn lại hai kẻ thua cuộc Lãng Vân và Minh Nguyệt đứng như trời trồng, Lãng Vân trước giờ không phải là loại người tốt đẹp vì thế bà nói:

“Ngạo mạn nhỉ? Tôi sẽ cho cô thấy, hiện tại, ngay trong ngôi nhà này, ai mới là người lậm quyền , mụ Ngọc Tú!!”

Tĩnh vừa đi vừa an ủi cô hầu:

“Trời phật, Nhu ơi!”

Nhu sau khi thấy người cô thương là tên trợ lý thân cận của ông chủ Quan Lâm là Đức Nhượng sắp đi qua, cô vội vàng cảm ơn từ biệt:

“Cảm ơn nhiều, chị Tĩnh.Nhưng em tự đi được rồi, cảm ơn chị nhiều.

-Au, đi được không?

-Được mà, được mà.Chị Tĩnh cứ quay về trước đi, kẻo cô Ngọc Tú không thấy lại lo”.

Nói xong,Tĩnh quay lưng vào nhà, Nhu liền đưa vết thương mới bị hành hạ chạy tới ôm chặt eo của Đức Nhượng nhằm kiếm sự thương xót:

“Anh Nhượng! Anh Nhượng!Anh cứu em với!Nhu không muốn ở lại đây nữa.

-Có chuyện gì?Sao cô hốt hoảng thế?

-À,Nhu xin lỗi ạ.Tại vì Nhu đang gặp rắc rối nên mới thất lễ như vậy. *vuốt vuốt lại tóc*.



Đức Nhượng nghe và nhìn thấy dáng vẻ muốn quyến rũ của Nhu, ông lấy cớ và chạy đi thật nhanh.Nhu thấy vậy, cô ta tức giận và dậm chân đi.

Quan Lâm trong phòng tắm, Lãng Vân lấy rượu và tìm cớ vào phòng.Quan Lâm đang bất ngờ và muốn nhìn xem ai tự tiện vào phòng, khi ông mở mắt nhìn thấy vợ, ông liền buông sự phòng bị xuống.Lãng Vân ngồi xuống bên cạnh, bà nói:

“Nhìn anh hôm nay trông có vẻ mệt mỏi.

-Dạo này, anh lo lắng cho công việc quá.

-Dạo gần đây,em thấy anh trông căng thẳng lắm.Chúng ta nên tìm cơ hội để ăn mừng một chút.Với lại, lâu rồi nhà mình không mở tiệc.

-Vậy thì… chúng ta nên lấy lý do gì để mở tiệc đây?

-Thì sinh nhật 17 tuổi của Vân Yến đó.Con gái của chúng ta đã trưởng thành rồi đấy nhé.Hãy nhân cơ hội này, chúng ta giới thiệu Vân Yến cho tất cả mọi người biết.

-Vậy em cứ tự mình quyết định đi!

-Nếu anh đã nói vậy, vậy thì đích thân em sẽ chuẩn bị mọi thứ.Anh không cần phải nhọc lòng đâu.

-Ừm.”

Lãng Vân sau khi nhận được sự đồng ý, bà ta vui mừng cởi áo quần và leo vào bồn tắm.

Dưới vườn, Thiên Chi đang lắp kính viễn vọng để ngắm sao trời.Vào lúc này, Vân Hi đi tìm chó cưng của mình, anh đi xuống và bắt gặp:

“Ki, Pug?Hai đứa đâu rồi?Kì lạ, mới thấy mà nhỉ?Ki, Pug.Trốn đâu rồi?

-Đang làm gì?

-Đang lắp kính viễn vọng, để buổi tối ngắm sao.

-Đây là kính viễn vọng của tôi.

-Nhưng dì nói rằng cậu không dùng tới nữa.

-Không dùng, nhưng đâu có nghĩa là tôi cho cô”.

Anh sấn tới cướp lại, nhưng Thiên Chi đứng gần đó nhanh tay hơn, khi cô định đem kính đi, cô nhớ tới lời dạy của dì hôm trước:“Nếu Thiên Chi là một đứa trẻ ngoan, ngày nào đó, sẽ có người yêu thương và đối tốt với con”.Thiên Chi chuẩn bị nhịn xuống, nhưng Vân Hi lại nói tiếp:

-Hung dữ không đổi.Đi học,cũng không giúp cải thiện hành vi của cô. Đây là kính viễn vọng của tôi, tính dùng đồ của người khác,mà không định hỏi chủ nhân của nó một tiếng hay sao hả?”

Thiên Chi tức giận ôm kính viễn vọng cô vừa lắp quay lưng bỏ đi.Vân Hi phía sau nói lớn:

“Để tôi xem ,thứ gì là của tôi, tôi sẽ đòi lại hết từ cô!”.

Thiên Chi buồn bực,đi vào bếp ở dưới cùng người hầu và dì.Dì thấy vẻ mặt cô không vui, bà hỏi:

“Con thay rèm cho lão phu nhân xong rồi sao?

-Vâng, con thay xong rồi ạ.Mà tại sao cậu Vân Hi vẫn chưa quay lại trường học thế ạ?Chẳng phải trường học cậu ấy đã khai giảng rồi hay sao ạ?

-Vân Hi,thằng bé đã tốt nghiệp rồi,cậu ấy không cần phải quay lại trường học nữa.

-Au, vậy có nghĩa là… ngày nào cậu Vân Hi cũng ở đây sao ạ?

-Đúng vậy!”

Thiên Chi nghe xong, cô xụ mặt khi đoán được tương lai cô sẽ xám xịt đến mức nào khi ở chung một nhà với “người khó ưa!”