Chương 17
Ánh mặt trời nhàn nhạt rơi rớt tiến vào cửa sổ, tuy rằng chiếu không đến hai người đang ôm nhau nằm trên giường, thế nhưng trong tai có thể nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy, hít thở được không khí mới mẻ chỉ có ở buổi sáng.
Ở trên núi chính là có chỗ tốt này, bất giác cũng sẽ muốn dậy sớm, tuy rằng không biết vì sao thân thể hỗn loạn, đầu cũng thật choáng váng.
“A…Đầu nặng quá…” Chúc Tử Lộ đã ngủ đến đầu khớp xương cũng đau nhức, thế nhưng mí mắt vẫn thấy cực kỳ nặng, trong đầu nặng nề đến muốn ngất đi, ôm đầu lắc a lắc, muốn bỏ qua loại cảm giác khó chịu này, thật vất vả mới miễn cưỡng bản thân mở hai mắt, cả người liền tựa như bị điểm huyệt, kinh ngạc nói không nên lời.
“Mẹ nó! Lạc Thiệu Dã cậu làm gì mà ngủ giường tôi?” Lấy tay tận lực đập về phía cơ ngực rất chọc người căm ghét của Lạc Thiệu Dã, cái tên nửa thân trần có thể trạng kiện mỹ mà không khoa trương, nhìn làm người ta…chán ghét!
“Lộ Lộ ngoan…Chúng ta đi ngủ…” Cái tên nằm chết dí ở trên giường kia ngay cả mí mắt cũng lười mở, chỉ vươn tay ôm lấy cậu, ấn đầu cậu quay về trong ngực cậu ta.
Chúng ta đi ngủ?
Dọa người! Chúc Tử Lộ lúc này mới phát hiện mình căn bản là cả người đè lên thân Lạc Thiệu Dã. Hơn nữa…trên người phủ căn bản không phải áo khoác của cậu, giật giật kéo kéo vừa nhìn…Hách! Bên trong còn không mặc gì hết!
Nhìn xuống chút nữa, quần không biết đã bị cởi từ lúc nào, được thay vào cái quần cậu thường mặc lúc ngủ, but, là ngược ! Quần mặc ngược!
Mẹ ơi ~ ~ ~ Con cùng tên khốn này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không thể nào…Không có khả năng…Ông trời không tàn nhẫn như thế đi? Đừng đùa tôi a!
Tôi không tin…Điều đó không có khả năng!
“Tất cả đều là ảo giác, không thể dọa được mình!” Ôm ấp một niềm tin như vậy, Chúc Tử Lộ lần thứ hai giật áo khoác ra, tỉ mỉ kiểm tra trên người mình có bị một chút ngoại thương nào hay không.
“Ha ha…mình biết mà, không có việc gì không có việc gì! Không nên tự mình dọa mình, mình cùng với tên này sao có thể phát sinh chuyện gì chứ? Ha ha ha…” Phát ra tiếng cười miễn cưỡng thoải mái bản thân, rất nhanh lộn quần lại mặc đàng hoàng rồi, Chúc Tử Lộ nheo mắt, không vui nhìn Lạc Thiệu Dã còn đang say sưa giấc nồng.
“Dậy! Cút về giường cậu đi!” Cố sức đấm một đấm vào ngực Lạc Thiệu Dã, hành động này của Chúc Tử Lộ rất đáng hiềm nghi là rõ ràng có ý muốn trả thù.
“Lộ Lộ…cậu muốn gì nữa đây? Đây là giường tôi a, van cậu cho tôi ngủ có được không? Ngày hôm qua tôi bị cậu lăn qua lăn lại toàn bộ buổi tối, thực sự hết chịu nổi rồi…” Lạc Thiệu Dã uể oải nói, mắt không buồn mở, xoay người đưa lưng về phía Chúc Tử Lộ, không muốn phản ứng cậu nữa.
“Cậu…Cậu nói cái gì? Chúng ta ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?” Chúc Tử Lộ khϊếp sợ nhìn về phía Lạc Thiệu Dã, hai tay cố sức lật thân cậu ta xoay về phía mình, kết quả tựa như lật lại được thi thể trong phim kinh dị, Chúc Tử Lộ bị dọa sợ đến ngã ngồi trên giường.
Mẹ ơi…Đây không phải sự thật! (” ━□━)/
Những dấu vết hồng hồng tím tím trên người Lạc Thiệu Dã chẳng lẽ là tôi làm?
Sẽ không! Tôi sao có thể làm ra loại chuyện này với Lạc Thiệu Dã! Tôi là người không có thưởng thức như vậy sao? Tôi có nghe cả Beethoven kéo đàn violin nha!
Cực kỳ rõ ràng, lúc này Chúc Tử Lộ đang ở trong trạng thái phản kháng sợ hãi nhân sinh thần trí không rõ tạm thời gián đoạn tâm thần vì cực độ khϊếp sợ, cho nên hắn ngay cả Beethoven chơi piano hay là kéo violin cũng không rõ thì cũng không kỳ quái.
“Tôi không tin! Tôi phải đi hỏi người khác!” Chúc Tử Lộ nhìn thoáng qua Lạc Thiệu Dã vẫn còn đang ngủ mơ, bị quấn giữa sợ hãi và hoảng loạn lảo đảo lao ra khỏi phòng ngủ.
………
“Tiểu Quất! Tiểu Quất!” Chúc Tử Lộ tuyệt vọng đập cửa phòng ngủ của Tiểu Quất và Đại Trì, cũng không quản thời gian hiện tại là sáng sớm tinh mơ người ta đã rời giường hay chưa.
“Bambi…Có việc sao? Vào rồi nói, Đại Trì vừa ra ngoài mua bữa sáng, có muốn tôi gọi điện thoại bảo cậu ta mua giúp cậu không? Lạc Thiệu đâu? Đã dậy chưa? Các cậu ngày hôm qua…Hắc hắc…Có ổn không?” Tiểu Quất mở cửa, vừa lười biếng duỗi thắt lưng vừa thong thả trò chuyện, lúc cậu ta nói đến chuyện tối hôm qua mắt Chúc Tử Lộ lập tức phóng đại.
“Đêm qua…đêm qua…tôi và Lạc Thiệu Dã làm cái gì?” Hai tay túm chặt vai Tiểu Quất lắc a lắc, Chúc Tử Lộ hiện tại sợ đến sắp khóc rồi.
Mẹ ơi ~ ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây! Tôi toàn bộ đều không biết a!
“Hắc hắc…Chuyện này sao cậu lại hỏi tôi? Tôi chỉ biết cái này ~ tađa!” Tiểu Quất nói rồi lấy điện thoại di động ra, tùy tiện nhấn nhấn vài cái, trên màn hình lập tức phát ra hình ảnh.
[Cậu thật tốt ~ hôn một cái…] Cậu ở trong lòng Lạc Thiệu Dã nói cười ha ha, xong rồi hôn lên môi cậu ta, tiếp theo màn hình liền dừng lại ở hình ảnh cậu và Lạc Thiệu Dã hôn nhau.
“Mẹ ơi! Sao lại có cái thứ này! Tiểu Quất! Cậu lập tức xóa cho tôi!” Thấy một hình ảnh kinh người như thế, Chúc Tử Lộ cả người trong nháy mắt phát điên, lập tức tiến lên cướp điện thoại di động của Tiểu Quất.
“Là cậu ngày hôm qua hát xong thì hôn Lạc Thiệu! Tôi chỉ quay lại làm kỷ niệm mà thôi! A ~ trả điện thoại di động cho tôi!” Mắt thấy điện thoại di động bị cướp đi, Tiểu Quất hoảng hốt muốn từ phía sau Bambi đoạt lại.
“Ha ha ha…Này thì trả lại cậu! Tôi xóa rồi! Cái thứ này cậu quay làm cái gì? Nói! Tôi ngày hôm qua…ngày hôm qua rốt cuộc còn cùng Lạc Thiệu Dã làm cái gì?” Chúc Tử Lộ xóa file xong an lòng một chút, thế nhưng cùng lúc càng cảm thấy bất an và sợ hãi về những chuyện bản thân làm ngày hôm qua sau khi say rượu, cậu rốt cuộc đã làm những cái gì a? Cư nhiên ngay cả chuyện ghê tởm như hôn Lạc Thiệu Dã cũng làm được! Này không phải tôi!
p(T □T)q!!!
“A! Cậu thật sự dám xóa…A…Hừ hừ hừ hừ! Chẳng sao, cậu xóa của tôi, còn có ngàn ngàn vạn vạn ‘tôi’! Nói cho cậu biết, ngày hôm qua mỗi người đến K hát toàn bộ đều có quay lại! Hơn nữa chúng tôi đều up lên mạng lưu vào đĩa cứng cả rồi! Ha ha ha…Lại nói cho cậu, ngày hôm qua cậu hôn Lạc Thiệu xong thì bị cậu ta mang đi, sau đó không trở về, cho nên…I’m so sorry, đáp án mà cậu muốn…tôi bất lực ~” Tiểu Quất bật ra ngữ khí thất vọng, lặng xuống vài giây rồi lại phát ra tiếng cười âm trầm như bị quỷ triền thân, xong rồi lộ ra biểu tình dào dạt đắc ý rất đáng đánh, khoe khoang nói.
“Không! Cậu nói dối! Này không phải thực sự!” Chúc Tử Lộ khoa trương hai tay đè ngực, làm ra động tác Tây Tử ôm trái tim, hai mắt đẫm lệ lưng tròng lắc đầu quầy quậy.
“Thừa nhận đi! Cậu gạt được người khác không lừa được chính cậu! Hỏi một chút lòng của cậu! Cậu đã cùng Lạc Thiệu phạm những chuyện tốt gì!” Tiểu Quất sắc mặt ngưng trọng, làm ra một bộ dạng trầm thống không gì sánh được, ngón trỏ thẳng tắp chỉ hướng Bambi đang chịu đả kích sâu sắc thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu.
“Gạt người gạt người! Giữa tôi và Lạc Thiệu Dã mới không có phát sinh chuyện gì! Mỗi chữ cậu nói tôi đều không tin tưởng ~” Chúc Tử Lộ gào lên xong liền xoay người đầy hí kịch, đẩy cửa mà chạy.
Thế nhưng vừa chạy khỏi phòng ngủ của Tiểu Quất và Đại Trì, Chúc Tử Lộ lại thấy mình giống như con ruồi không đầu, không biết nên đi nơi nào.
Trời ơi…Cậu cư nhiên ngay trước mặt mọi người cầm micro hát, còn hôn Lạc Thiệu Dã, lại còn bị mọi người up lên mạng truyền lưu, giờ thì dù cậu có không muốn thừa nhận cũng không thể, hơn nữa cậu căn bản không nhớ rõ bản thân sau khi say rượu thì rốt cuộc còn cùng Lạc Thiệu Dã phát sinh qua chuyện gì nữa…
Hồi tưởng lại lúc vừa tỉnh ngủ thì mình nằm úp sấp trên người Lạc Thiệu Dã, quần còn mặc ngược, bên trong cái áo khoác không phải của mình lại cái gì cũng không mặc, hơn nữa những dấu vết bất minh trên ngực Lạc Thiệu Dã, cùng với những lời cậu ta nói giữa lúc mê man…
Mẹ ơi! Đời của con ~ bị hủy bị hủy bị hủy! Toàn bộ đều bị hủy rồi!
o(~>. ///. ///