Chương 1

“Nghe thấy chưa? Lại có thêm mấy thi thể được lôi ra từ Càn Minh cung, ngoài điện đều là máu.”

“Phong Liễu, ngươi nói mấy thứ này làm gì hả?”

"Nghe nói bên tiền điện lại muốn điều người qua, đây không phải là bởi vì ta sợ..."

“Xời, việc nào làm gì mà đến lượt chúng ta chứ? Ngươi đừng mơ tưởng nữa.”

Dưới bóng cây, hai nội thị đang thì thầm tám chuyện, giọng nói nhỏ hết mức vì sợ nghe thấy.

Sau giờ Ngọ không có chuyện gì làm, rảnh rỗi sinh nông nỗi buôn chuyện chính là bản chất của con người, nhưng vị kia thì khác. Nếu như bạn muốn ở bên cạnh hắn, nhất định phải thận trọng từ lời nói cho đến hành động, một câu cũng không dám nói bậy, chính là Bắc phòng.

Mấy dãy nhà nhỏ ẩn mình trong cung điện xinh đẹp này rất kín đáo. Ngoài sân có một con hẻm dài ngăn cách ánh sáng và bóng tối.

Người tới Bắc phòng rất ít, ngoại trừ thị vệ tuần trara, chỉ có Minh ma ma và Đại thái giám Trần Minh Đức, cùng với một ít cung nhân chạy việc vặt dưới quyền. .

Cách khá xa, thế nên tin tức cũng lạc hậu.

Chuyện mà Trường Thọ và Vô Ưu nói đã diễn ra cách đây bốn năm ngày.

“Bắc phòng có chút việc, ta và Hồng Đình Bạch không có quan hệ gì.” Vô Ưu tên cũng như người, chính là thích nhàn nhã: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ra ngoài sao?”

Trường Thọ hơi đỏ mặt, hét lên: “Ai giống ngươi, không có chút tham vọng nào, có người nào lại cma tâm tình nguyện sống ở đây cả đời chứ?”

Một bóng người xuyên qua hành lang, mang theo một ít quần áo giặt giũ, tình cờ rơi vào trong mắt Vô Ưu.

Vô Ưu giơ tay chỉ: "Ồ, không phải có một người đằng kia à?”

Đó là Kinh Trập.

Kinh Trập là người lớn tuổi nhất trong số họ, đã mười chín rồi.

Nghe Đại thái giám Trần Minh Đức nói, trước đây khi tuyển chọn tiểu thái giám, chẳng có người nào muốn đến nơi Bắc phòng tồi tàn này cả, duy chỉ có Kinh Trập là người đầu tiên chủ động xung phong, cầu xin Trần Minh Đức chọn cậu.

Phụ trách Bắc phòng, ngoại trừ Minh ma ma ra thì là Trần Minh Đức, trong lòng lão ta chính là có chút tính toán.

Kinh Trập rất xinh đẹp.

Trong số các tiểu thái giám, cậu là người nổi bật nhất. Một tiểu thị quan với dung mạo như vậy sẽ dễ dàng tìm được vị trí tốt trong cung, sao cậu có thể chủ động đến ở ẩn nơi Bắc phòng chứ?

Lúc ấy trong mắt đứa trẻ dâng lên những cảm xúc không thể giải thích được, khẽ chớp mắt, đôi mắt trong veo của nó dường như tràn ngập sương mù.