Chương 8

Vài luồng gió lạnh từ khe hở màn xe thổi vào, ngoài xe núi non xanh thẳm, bởi vì vị trí đồng không mông quạnh, đường đi đã cũ lại thiếu tu sửa, mặt đường gập ghềnh.

Đường Mộng ngồi trên đệm giường, tập trung suy nghĩ nửa ngày, dời ngón tay, lắc lắc đầu với Nhan Nghiễn: “Mạch tượng vững vàng, ta cũng nhìn không ra vì sao cậu ta vẫn bất tỉnh.”

Lúc này sự việc trên núi Không Động đã qua hơn nửa tháng, mấy người Nhan Nghiễn đang định đi Vong Tình nhai. Tuy nhiên, mọi người vẫn còn lo lắng Bạch Kỳ trong trạng thái hôn mê.

Nhan Nghiễn im lặng, kéo chăn cho người đang say ngủ.

Đường Mộng lười biếng duỗi eo: “Ngươi cũng không cần quá sốt ruột, Tam thúc ta y thuật cao minh, chỉ cần cậu ta không chết, đều có thể cứu về.”

Nhan Nghiễn nhìn Bạch Kỳ ngủ say, thở dài, hạ quyết định, anh chợt nghĩ, quay đầu, nói với Đường Mộng: “Lúc trước Hạ Dịch mắc bệnh gì? Tìm nhiều đại phu như vậy cũng vô dụng.”

Đường Mộng bĩu môi: “Nơi nào bị bệnh, rõ ràng bị tên Lý Chí Bình hạ độc.”

Nhan Nghiễn sáng tỏ: “Độc Đường Môn?”

Đường Mộng gật đầu lại lắc đầu: “Cơ bản là từ độc Đường Môn, tăng thêm chút thứ khác, cho nên lúc trước ta mới nói khó giải quyết.”

Nhan Nghiễn đột nhiên nhớ lại Liễu Trường Ninh là đệ tử thần y ‘Lạc Bách Thảo’, cũng không biết chuyện hạ độc Hạ Dịch, Liễu Trường Ninh có tham dự hay không. Theo lý thuyết, hẳn là không, cũng vì chuyện Lý Chí Bình cướp đoạt chức vị chưởng môn Không Động, là sự việc mười lăm năm trước, mà khi đó Liễu Trường Ninh cũng chỉ chừng mười tuổi.

Anh nâng tay xoa trán, dù có thế nào, hết thảy sẽ nhanh kết thúc.

Đường Mộng không biết nghĩ tới cái gì, muốn nói lại thôi nhìn Nhan Nghiễn.

“Làm sao, Đường đại tiểu thư?” Nhan Nghiễn cười mỉm, “Khó được thấy bộ dáng cô khó xử.”

Đường Mộng đảo mắt, phồng miệng: “Ta giúp ngươi rất nhiều, đúng hay không?”

Nhan Nghiễn gật đầu.

“Vậy……” Đường Mộng cắn môi dưới, “Ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của ta?”

Nhan Nghiễn tỏ vẻ khó xử: “Này……” Nhìn thấy Đường Mộng bắt đầu trừng anh, bật cười: “Ta sẽ cố đáp ứng.”

Đường Mộng xòe tay: “Trả túi thêu của ta lại đi.”

Nhan Nghiễn kỳ quái: “Túi thêu gì?”

Đường Mộng nói: “Túi hoa lúc trước mà ta đưa cho ngươi. Mẹ ta dặn dò, chỉ đưa hà bao cho người trong lòng.” Nàng nhìn Nhan Nghiễn, hơi ngượng ngùng, lại vẫn là thẳng thắn nói: “Lúc trước khi ngươi tới Đường Môn, ta liếc nhìn liền thích ngươi, nhưng ta hiện tại không xem ngươi như người trong lòng, tất nhiên phải trả túi hoa lại cho ta.”

Nhan Nghiễn nghĩ tới, khi đó Phong Ngâm Nhã lẻ loi một mình đấu Đường Môn, sau khi liên tiếp đánh bại sáu đệ tử Đường Môn nổi danh, lại đánh cùng Đường Mộng. Đường Mộng thiện dụng độc, Phong Ngâm Nhã ỷ vào nội lực cao thâm, lại tát hết độc lên Đường Mộng, ngăn cách nàng một trượng. Trận tranh đấu này, cuối cùng chấm dứt bởi lời thổ lộ bưu hãn mà trắng trợn của Đường đại tiểu thư.

(1 trượng = 10 thước = 10 x 31.242= 312.42 cm)

Đáng tiếc Phong Ngâm Nhã không hiểu chuyện tình ái, đối mặt với thổ lộ của Đường Mộng, lông mi cũng chưa chớp một chút. Đường Mộng giận dữ, đuổi tới quán trọ Phong Ngâm Nhã ngủ lại, sau khi trải qua đủ loại phương thức hạ độc nước uống, ăn cơm, chỗ ngồi, cưỡi ngữa, quần áo (vân vân), cuối cùng Phong Ngâm Nhã bị vây trong tình huống cách biệt ba thước khỏi người sống.

(1 thước (xích) = 10 tấc (thốn) = 12.3 inches = 12.3 x 2.54cm = 31.242cm => 3 thước = 93.726 cm)

Sau này, Phong Ngâm Nhã rốt cuộc bị thế công của Đường đại tiểu thư làm phiền, dứt khoát khi Đường Mộng hạ độc, áp dụng biện pháp không chống cự, mặt không cảm xúc uống hết chén trà chứa ‘Mục trung vô nhân’.

(Mục trung vô nhân: trong mắt không có người, ý chỉ độc làm mù mắt =)))

Nhan Nghiễn cố gắng nghĩ, lại nghĩ nghĩ, tại góc hẻo lánh nào đó trong ký ức tìm ra tung tích của túi thêu: “Đại khái, phỏng chừng, khả năng,” Anh đồng tình nhìn Đường Mộng, “Rơi vào bên trong mương nước.”

Đường Mộng: “……”

Sau một khoảng lặng dài, Đường Mộng hét lớn, căm tức nhìn Nhan Nghiễn: “Vậy ngươi sao có thể sống sót?”

Nhan Nghiễn thay đổi vẻ mặt: “Thuốc giải trong túi?”

Đường Mộng cho anh biểu tình ‘Ngươi là ngu ngốc à’: “Vô nghĩa! Bổn cô nương còn không đến mức cầu yêu không được thì hại tính mạng người khác.”

Nhan Nghiễn im lặng, vừa muốn cười to hai tiếng, lại muốn mắng ông trời. Anh không biết chính mình hiện tại nên biểu cảm thế nào. Phong Ngâm Nhã bởi vì độc dược của Đường Mộng, nhận thức Liễu Trường Ninh. Phong Ngâm Nhã đến chết đều cho rằng, nếu không có Liễu Trường Ninh, hắn khả năng đã chết dưới đáy cốcThục Xuyên.

Khi Liễu Trường Ninh đâm đoản kiếm vào bụng hắn, Phong Ngâm Nhã làm sao không nghĩ đem mệnh trả lại Liễu Trường Ninh.

Lại hoá ra, từ vừa mới bắt đầu, bọn họ quen biết, chính là sai lầm. Đến sau này, cũng chỉ sai càng thêm sai!

Xe ngựa chậm rãi chạy vào bên trong chợ, thời gian giữa trưa, ngựa xe như nước, cực kì náo nhiệt.

Nhan Nghiễn vạch màn xe, gật đầu với đám người Tống Tĩnh, Mộc đường chủ đi theo xe ngựa: “Ta đi làm chút chuyện.”

Một cửa hàng trong góc hẻo lánh, ông lão mặc tang phục màu xám, tựa vào góc tường bán hồ lô ngào đường.

Nhan Nghiễn dừng lại, từ trong lòng móc ra hai đồng: “Ông lão, cho hai xâu hồ lô.”

“Được rồi!” Trên mặt tràn đầy nếp nhăn của ông nở nụ cười tươi, rút ra hai xâu trên cùng, dùng giấy dầu bao lại, đưa cho Nhan Nghiễn.

Mọi người thấy Nhan Nghiễn cầm bao giấy dầu trở về, đều khó hiểu. Nhan Nghiễn cười cười, không giải thích, anh đi đến trước mặt Tống Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, làm phiền ngươi hộ tống Tiểu Mộng và Bạch Kỳ về Đường Môn.”

Tống Tĩnh nhếch môi cười: “Nhan đại ca, ngươi khách khí.” Cậu còn không biết Nhan Nghiễn chính là Phong Ngâm Nhã.

Nhan Nghiễn vỗ bờ vai của cậu: “Tiểu Mộng là thiếu nữ tốt, hãy đối tốt với nàng.” Nói xong không để ý biểu tình Tống Tĩnh ngây ngốc nhảy lên xe ngựa.

Nghe tiếng động, Đường Mộng quay đầu nhìn Nhan Nghiễn: “Ta không muốn quay lại Đường Môn! Thật vất vả mới chạy đến đây.”

Nhan Nghiễn đem một bao giấy dầu nhẹ nhàng đặt bên gối đầu Bạch Kỳ, nói: “Chính ngươi nói, Tam thúc giống ngươi không tùy tiện xem bệnh.”

Đường Mộng buồn bực, đứng lên, đi tới đi lui trong xe ngựa, nghiến răng nghiến lợi, một hồi, dưới ánh mắt bình tĩnh của Nhan Nghiễn trút xuống tức giận: “Ta đời trước nợ ngươi!”

Nhan Nghiễn sờ búi tóc nàng, cười nhẹ: “Là ta thiếu Đường đại tiểu thư chúng ta, được chưa? Ta cam đoan, đây là lần cuối cùng.”

Đường Mộng xem xét anh, rõ ràng không tín nhiệm. Nàng hừ một tiếng: “Xem thấy ngươi ăn nói khép nép, bổn cô nương sẽ cố đáp ứng.”

Cho đến rất lâu sau đó, vào một buổi hoàng hôn cuối xuân, Đường Mộng bỗng nhiên giật mình, đây đúng là lần cuối cùng ‘Phong Ngâm Nhã’ nhờ nàng hỗ trợ.

Đối thoại nhìn như tầm thường khi ấy, lại thành lời vĩnh biệt.

Có lẽ là vì miệng vết thương trên người bắt đầu khép lại, mày Bạch Kỳ chậm rãi buông ra, khuôn mặt thả lỏng, cả người tựa như lâm vào mộng đẹp, tự tại an nhàn.

Nhan Nghiễn tán đi hai tóc rối trên má Bạch Kỳ, kêu: “Tiểu Kỳ.”

Bạch Kỳ hô hấp sâu, không có dấu hiệu nào tỉnh lại.

Nhan Nghiễn thì thầm: “Hồ lô đường, bên ngoài ngọt, bên trong chua chua.”

Đường Mộng kỳ quái nhìn anh: “Chẳng lẽ lúc trước ngươi chưa bao giờ ăn hồ lô?”

Nhan Nghiễn lắc đầu, không trả lời vấn đề, trịnh trọng dặn dò: “Đợi Bạch Kỳ tỉnh, nói cho cậu ấy. Ân dưỡng dục, đã trả từ lâu. Từ đây về sau, cũng không nợ Thiên Ngục giáo, không nợ Phong Tư Tú, lại càng không nợ Phong Ngâm Nhã cái gì .Hãy sống tốt, vì chính mình mà sống sót.”

Mang theo phần của Phong Ngâm Nhã, mà sống sót.

Rất lâu phía trước, đứa trẻ năm tuổi từng hỏi thiếu niên mười tuổi: “Sư huynh hồ lô ngào đường có hương vị gì?”

Thiếu niên trả lời: “…… Không rõ.”

Ban đêm tối đen, thiếu niên mười tuổi từng nói: “Sư huynh, sư phụ chết.”

Thiếu niên mười lăm tuổi trả lời: “Là người đều sẽ chết.”

“…… Về sau có ta cùng huynh.”

“…… Ừ.”

Lại sau đó, trên Vong Tình nhai, khi thanh niên sắp bế quan, lần đối thoại cuối cùng của hai người đời này.

“Sư huynh, võ đạo của ngươi là cái gì?”

“Thành với mình, thành với người, thành ở tâm.”

(Thành thật với chính mình, với ngkhac, với trái tim)

“Sư huynh.”

“Ừ?”

“Kiếm của ta nói, là nhẫn.” (nhẫn nại)

Bảy tuổi năm ấy, Phong Ngâm Nhã bắt đầu học kiếm. Thằng nhóc hai tuổi, đi đường còn không vững, chớp chớp mắt, ghé vào chân hắn, mềm mềm gọi: “Sư, sư, sư……” Trước khi Phong Ngâm Nhã hết kiên nhẫn, mới kêu lên: “Sư, huynh.”

Mười tuổi, Phong Ngâm Nhã bỏ kiếm học đao, mỗi ngày tập võ dưới tàng cây thông trong rừng. Bạch Kỳ năm tuổi, ôm kiếm hắn dùng qua, đứng trong rừng trúc sau Vong Tình nhai, từng chiêu từng thức, chăm chú khoa tay múa chân. Khi đó, phía trước bọn họ, chỉ cách một bức tường.

Năm mười lăm tuổi ấy, Phong Tư Tú bệnh chết, Phong Ngâm Nhã tiếp nhận chức vị giáo chủ, Bạch Kỳ và hắn, quỳ trong linh đường ba ngày ba đêm.

Hai mươi tuổi, Phong Ngâm Nhã võ nghệ đại công cáo thành, lẻ loi một mình dưới Vong Tình nhai, lang bạt khắp giang hồ tìm người luận võ. Bạch Kỳ mười lăm tuổi, lặng lẽ tiếp nhận vị trí Tả hộ pháp. Thực ra năm ấy, trên đỉnh Hoa Sơn, cử hành đại hội luận kiếm năm năm một lần. Mà cậu, là một trong những người được mời.

Hai mươi lăm tuổi, Phong Ngâm Nhã danh chấn thiên hạ, trở thành thanh niên xứng đáng vị trí đệ nhất cao thủ võ lâm. Bạch Kỳ hai mươi tuổi, kiếm thuật chỉ có chút thành tựu, làm việc ngày càng thận trọng, im lặng cùng Hữu hộ pháp và năm vị đường chủ, xử lý sự tình trong Thiên Ngục giáo.

Hai mươi tám tuổi, Phong Ngâm Nhã đến Thục Xuyên, ngẫu ngộ (ngẫu nhiên quen biết) Liễu Trường Ninh, từ đây rối rắm yêu hận. Bạch Kỳ hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên bước vào giang hồ khiến sư huynh lưu luyến quên về.

Hai mươi chín tuổi, Phong Ngâm Nhã chết dưới tay Liễu Trường, xác chết rơi xuống đáy Vong Tình nhai. Bạch Kỳ và đám người Thiên Ngục giáo bị bắt, trên đường nghe tin tức Phong Ngâm Nhã bỏ mình, đứng ngẩn ngơ nửa ngày, nôn ra ngụm máu, bẻ gãy bảo kiếm tùy thân mang theo nhiều năm.

Xe ngựa chậm rãi chạy xa, Nhan Nghiễn nhảy lên thân ngựa, mang theo đám người Hữu hộ pháp đi hướng trái ngược.

Những tia nắng hoàng hôn còn sót lại ánh vào những tảng đá xanh trên ngã tư đường, hoảng hốt, tựa như bông tuyết vàng rơi trên mặt đất. Vó ngựa tung bay, một nam một bắc, càng đi càng xa.

Trong gió lạnh, Nhan Nghiễn như có dự cảm quay đầu, trong gió, tựa hồ có người đang nỉ non gọi anh: “Sư huynh.”

Nhan Nghiễn cười nhẹ: Chẳng lẽ mình nge lầm?

Đường lớn phía Nam,

Bên trong xe ngựa, Bạch Kỳ chau mày, lông mi dày rung rung vài lần, từ từ mở mắt. Cậu đảo mắt khắp phía, mờ mịt, giọng khàn khàn: “Nơi này, là đâu?”