Chương 7:

Đường Mộng nhảy xuống ngựa, như một trận gió nhẹ nhàng tiến tới đây, đoạt qua ấm trà trên mặt bàn, ngửa đầu uống một hớp lớn.

Nhan Nghiễn bất đắc dĩ: “Uống chậm một chút, cô nương, chú ý lễ nghi.”

Đường Mộng để xuống ấm trà, lắc lư đầu: “Bổn cô nương là đức hạnh thế này.”

Hạ Trạch trợn mắt há hốc mồm nhìn ‘hành động mạnh mẽ’ của Đường Mộng: “Ngươi nói nàng chính là vị thần y này?”

Đường Mộng liếc nhìn Hạ Trạch, giơ cằm: “Làm sao, bổn cô nương chẳng lẽ không giống thần y?”

Hạ Trạch tính gật đầu, đột nhiên bừng tỉnh lại đây: Người trước mắt này chính là rơm cứu mạng của phụ thân. Vì thế ra sức lắc đầu.

Đường Mộng phụt cười: “Được rồi, đừng lắc như trống bỏi, mang ta xem ngươi phụ thân.” Quay đầu nói với Nhan Nghiễn: “Tiểu tử ngốc phía sau, giao cho ngươi.”

Hạ Trạch khó xử, đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào.

Nhan Nghiễn thấy vậy, trấn an Hạ Trạch, cho cậu liều thuốc an thần: “Y thuật Tiểu Mộng rất tốt, mạng của ta là do nàng cứu về.”

Hạ Trạch cảm thấy trấn định, ám đạo: Dù sao chữa ngựa chết cũng như ngựa sống, không hỏng được nữa bèn dẫn Đường Mộng đến gian phòng nhỏ dưới chân núi.

Nhan Nghiễn tiếp tục ngồi tại chỗ uống trà, quả nhiên không qua bao lâu, liền thấy thiếu niên từng gặp lúc trước một lần tại khách sạn — Tống Tĩnh.

Dáng vẻ Tống Tĩnh mệt mỏi, chắp tay hỏi thăm Nhan Nghiễn: “Xin hỏi……, vị công tử này, liệu có thấy Đường cô nương.”

Nhan Nghiễn lật lên một chén trà sạch sẽ, đặt xuống, nhấc ấm trà đổ từ từ vào chén tám phần nước: “Tống thiếu hiệp, không bằng ngồi xuống trước uống ly nước.”

Tống Tĩnh sờ cái ót, ngồi ở vị trí của Hạ Trạch, hơi ngượng ngùng: “Bảo ta Tống Tĩnh được rồi.”

Nhan Nghiễn gật đầu: “Tống Tĩnh, ngươi sao lại đi sau Tiểu Mộng?”

Tống Tĩnh liếc nhìn anh, cúi đầu: “Ta đưa Đường cô nương về Đường Môn.”

Vốn dĩ ngày ấy trước khi tách ra ở Ngự Kiếm sơn trang, Nhan Nghiễn cùng Đường Mộng ước định trước, Đường Mộng giả thành Phong Ngâm Nhã, hấp dẫn chú ý đám người Liễu Trường Ninh, Nhan Nghiễn thừa cơ đi cứu đám người Hữu hộ pháp. Hai người bàn tính cẩn thận, sau đó sẽ hội họp dưới chân núi Không Động.

Nào ngờ Âu Dương Vũ tuy rằng là minh chủ Võ Lâm, lòng dạ lại hẹp hòi. Gã bị Đường Mộng nhục nhã một phen, mặt ngoài đáp ứng Liễu Trường Ninh tạm thời không gây phiền toái cho Đường Môn, sau lưng lại liên hợp với Lý Chí Bình, La Quân Tề, bố trí mai phục tại quán trọ Đường Mộng trụ, muốn bắt sống Đường Mộng giải mối hận trong lòng.

Tống Tĩnh ngày ấy sau khi thấy Đường Mộng tại Ngự Kiếm sơn trang, tâm tình không yên, đêm đó không biết vì sao, thế nhưng cũng đi tới khách sạn. Chọn ngày không bằng ngày chọn, vừa lúc cứu Đường Mộng.

Đường Mộng nhớ kỹ ước định với Nhan Nghiễn, chỉ chú tâm chạy tới Không Động. Tống Tĩnh lại sợ nàng nửa đường bị mai phục, khăng khăng đưa nàng về Đường Môn.

Một đôi oan gia, cứ như vậy náo nhiệt đồng hành.

Nhan Nghiễn nghe vậy, một bên đối với chính mình sơ sẩy cảm thấy áy náy, một phương diện không khỏi thêm thiện cảm với thanh niên ngơ ngác trước mặt này.

Từ tiêu chí chọn em rể, Tống Tĩnh tuy rằng có chút đần độn, bộ dạng có chút ngốc, tính cách cổ hủ, nhưng tốt xấu xem như chính nhân quân tử. Đương nhiên, quan trọng nhất là Đường Mộng bằng lòng.

Quả nhiên là con gái lớn không thể lưu, Nhan Nghiễn nhớ tới em gái mưu mô còn ở nhà, trong lòng dâng lên tâm tình của một người anh trai, khi gặp người trong lòng của em gái, đều có cảm giác sầu muộn.

Uống xong trà, Đường Mộng và Hạ Trạch cũng trở lại.

Nhan Nghiễn đứng lên: “Thế nào?”

Đường Mộng lau mồ hôi trên trán: “Có chút khó giải quyết.”

Nhan Nghiễn nhíu mày: “Ngay cả ngươi cũng không có biện pháp?”

Đường Mộng chớp mắt, nghịch ngợm cười: “Có chút phiền phức mà thôi.”

Hạ Trạch kích động, cầm tay Đường Mộng: “Đường cô nương, ngươi thật sự có thể trị bệnh của cha ta?”

Đường Mộng gật đầu: “Tám phần nắm chắc.” Quay đầu khıêυ khí©h nhìn Tống Tĩnh: “Ta chẳng phải nói không cho ngươi đi cùng, ngươi nghe không hiểu ta nói?”

Tống Tĩnh nhìn chằm chằm tay Hạ Trạch nắm lấy tay Đường Mộng, nghe Đường Mộng khıêυ khí©h, dời mắt: “Sau khi đưa cô về Đường Môn, ta lập tức đi.”

Nhan Nghiễn nhìn thoáng qua, trong lòng nói thầm: “Thế giới của những kẻ đang yêu, ta quả nhiên không thể hiểu”. Nói với Đường Mộng: “Theo ta lại đây, còn có một bệnh nhân cần hỗ trợ.”

Trong một mảng rừng cây dưới núi Không Động, một chiếc xe ngựa màu xám đỗ ở đấy.

Nhan Nghiễn dẫn Đường Mộng xuyên qua rừng cây, hướng về phía xe ngựa, để lại Tống Tĩnh ngoài bìa rừng. Cũng không phải do Nhan Nghiễn không tín nhiệm Tống Tĩnh, anh dù sao cũng là giáo chủ Thiên Ngục giáo, mà Tống Tĩnh là nhân sĩ chính đạo, từ xưa chính tà không dung hoà. Anh không thể mạo hiểm tính mạng đám người Bạch Kỳ.

Nghe tiếng bước chân, rèm cửa trên xe ngựa màu xám đen được vén lên, Thủy đường chủ từ bên trong nhảy xuống: “Giáo chủ.”

Nhan Nghiễn hỏi: “Bạch Kỳ thế nào?”

Thủy đường chủ liếc nhìn Đường Mộng trước tiên, đợi đến khi Nhan Nghiễn giải thích nàng là thần y mời đến chữa thương cho Bạch Kỳ, mới trả lời: “Từ nãy đến giờ, vẫn sốt cao không lùi.”

Nhan Nghiễn nghe vậy hơi nhíu mày: “Như vậy cứ tiếp tục không được,” Dặn dò Thủy đường chủ, “Đi chỗ tiệm trà mua ít rượu cùng bông vải về.” Lại nói với Đường Mộng: “Đi lên cứu người.”

Trải qua cố gắng của mấy người, đến khi trời tối sẩm, vết thương của Bạch Kỳ cuối cùng cũng ổn định.

Không gian trong xe ngựa không lớn, trừ Bạch Kỳ đang nằm, chỉ có hai người Đường Mộng và Nhan Nghiễn, còn lại mọi người đều canh giữ bên ngoài.

Đường Mộng thẳng lưng, thở phào, nói với Nhan Nghiễn: “Mệt chết bổn cô nương, bị thương nặng như vậy, thế nhưng không chết hẳn, cậu ta cũng thật sự là mạng lớn, giống hệt như ngươi lúc trước.”

Nhan Nghiễn nâng tay gõ trán nàng: “Cái miệng của cô a!”

Đường Mộng ôm trán lườm anh, đổi cách nói: “Nói trước, ngoại thương bổn cô nương có thể trị tốt, nhưng gân tay bị đánh gãy, bổn cô nương cũng không có biện pháp.”

Nhan Nghiễn nhìn tay phải đặt trên chăn của Bạch Kỳ, bằng thị lực của anh, rõ ràng có thể thấy vết chai trong lòng bàn tay và vết sẹo nơi cổ tay. Nếu Bạch Kỳ biết, bản thân về sau không thể sử dụng kiếm ……

Nhan Nghiễn có chút phức tạp, mở miệng: “Cậu ấy lúc nào sẽ tỉnh?”

Đường Mộng lắc đầu: “Không biết, đầu cậu ta bị thương nặng, cho nên vẫn hôn mê. Đến cùng khi nào sẽ tỉnh, ta cũng không xác định. Có lẽ ngày mai sẽ tỉnh, có lẽ, một đời cũng sẽ không tỉnh.”

Nhan Nghiễn im lặng: Phong Ngâm Nhã, ngươi vì Liễu Trường Ninh, đến cùng cô phụ bao nhiêu người?

(cô phụ= phụ lòng)

Nửa tháng sau, núi Không Động,

Hôm nay là đại hội môn phái mỗi tháng một lần của phái Không Động.

Lý Chí Bình chán đến chết ngồi ở vị trí trên cùng, một bên nghe đệ tử báo cáo nghìn bài như một, một bên bắt đầu phân tâm: Nghe nói chưởng môn bị phế La Quân Tề của phái Thanh Thành đột nhiên qua đời, thi thể cho đến khi nát rữa mới bị người đi qua miếu Thành Hoàng phát hiện.

Có người suy luận, cái chết của La Quân Tề, là do Ngự Kiếm sơn trang xuống tay. Căn cứ phán định của khám nghiệm tử thi thì trước và sau thời gian La Quân Tề tử vong, vừa lúc có người thấy đệ tử Ngự Kiếm sơn trang qua lại miếu Thành Hoàng.

Thời gian, địa điểm, độ trùng hợp rất cao.

Nếu thật sự là Liễu Trường Ninh phái người làm, y rốt cuộc là vì cái gì? Lý Chí Bình đột nhiên sáng lên, đứng dậy: Đúng vậy, thánh địa Thiên Ngục giáo!

“Chưởng môn?” Đệ tử đang báo cáo phí tổn trong đại hội bị hành động của Lý Chí Bình hoảng sợ.

Lý Chí Bình một lần nữa ngồi xuống, phất tay: “Ngươi tiếp tục.”

“Chưởng môn!” Một đệ tử từ ngoài cửa chạy vào, “Hạ sư đệ vừa rồi phái người báo, nói là Hạ sư bá sợ rằng không tốt.”

Lý Chí Bình đầu tiên là vui vẻ sau lại giật mình: “Dẫn đường mau.”

Căn phòng nhỏ ở nhà Hạ,

Hạ Trạch ngồi bên giường, cắn chặt môi không để mình khóc thành tiếng: “Cha.”

Hạ Dịch nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, rêи ɾỉ không ngừng, ý thức đã không rõ.

“Bang”, môn bị lực mạnh đẩy ra, Lý Chí Bình đem một đám người đến, liếc nhìn Hạ Dịch trên giường sắp qua đời, vui sướиɠ trong lòng nháy mắt thể hiện ra mặt.

Gã ho khan, giấu đi vui sướиɠ, thay bằng bộ dáng lo lắng: “Hiền chất, sư huynh hiện nay thế nào?”

Hạ Trạch đứng lên, hạ giọng: “Cha ta vừa tỉnh lại, nói muốn thấy chưởng môn.”

Vừa nói, Hạ Dịch trên giường như là nghe thấy động tĩnh, chậm rãi mở hai mắt, nói hai câu không rõ ràng với Lý Chí Bình. Hiển nhiên là bộ dáng hồi quang phản chiếu.

Sắc mặt Lý Chí Bình thay đổi, dặn dò đệ tử môn phái: “Hạ sư huynh thời gian sợ không còn nhiều, ta ở chỗ này cùng huynh trò chuyện. Các ngươi đi ra ngoài chờ trước.”

Hạ Trạch quật cường nói: “Ta sẽ chờ nơi này.”

Lý Chí Bình biểu tình nghiêm khắc: “Tiểu Trạch, ngay cả cha ngươi nói cũng không nghe.”

Hạ Trạch môi mấy máy, cuối cùng đành cúi đầu dưới ánh mắt bức bánh của Lý Chí Bình: “Được, ta nghe lời cha.”

Lý Chí Bình đóng kín cửa, đến gần đầu giường, nhìn Hạ Dịch từ bên trên: “Sư huynh, ngươi có di ngôn muốn nhắn nhủ sư đệ sao?”

Hạ Dịch run run bò dậy từ trên giường, nhưng bởi vì bệnh lâu không còn sức lực, ngã xuống từ trên giường.

Lý Chí Bình nhìn Hạ Dịch phí công giãy dụa, cúi xuống, cười nhạo: “Đại sư huynh của ta, ngươi còn tưởng rằng ngươi là ‘đệ nhất kiếm khách Không Động’ sao?”

Hạ Dịch run rẩy vươn ra một ngón tay, chỉ mũi Lý Chí Bình, phun ra hai chữ: “Súc sinh!”

Lý Chí Bình không thèm để ý, phất ngón tay: “Ngươi bây giờ, cũng chỉ có thể miệng lưỡi mà thôi.”

Hạ Dịch phun trên mặt gã: “Ngươi súc sinh khi sư diệt tổ, ta có xuống địa ngục, cũng không bỏ qua ngươi.”

Ánh mắt Lý Chí Bình lạnh lùng, lôi cổ áo Hạ Dịch, một tay nhấc lên từ mặt đất: “Ta khi sư diệt tổ, thì tính sao? Ai kêu lão già kia chỉ ưu ái ngươi, trong môn phái có đồ tốt gì, đều là của ngươi, còn ta đâu? Chỉ có thể nhặt đồ rách nát ngươi không cần. Rõ ràng đều là đồ đệ, vì sao khác biệt lớn vậy?”

(khi sư diệt tổ= đại ý là lừa dôi + gϊếŧ sư phụ)

Tay gã vung ra, khóe miệng Hạ Dịch lập tức chảy máu: “Ngay cả sư muội cùng chức vị chưởng môn, cũng là của ngươi! Ta không phục, ngươi dựa vào cái gì mọi thứ đều tốt hơn ta? Dựa vào cái gì?”

Hạ Dịch ho khan dữ dội: “Cho nên, ngươi đã ra tay gϊếŧ sư phụ?”

“Đúng vậy!” Lý Chí Bình nhìn Hạ Dịch, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng: “Không chỉ như thế, ngày đó, ta đánh gãy toàn bộ gân tay gân chân sư phụ, ngay trước mặt, đem tiểu sư muội đặt dưới thân.”

Lý Chí Bình cười ha hả: “Hương vị tiểu sư muội như thế nào, sư huynh ngươi so với ta càng rõ ràng!”

Hạ Dịch quát to một tiếng, không để ý thân thể bệnh tật, bổ nhào trên người Lý Chí Bình, há mồm cắn ngón tay gã.

Lý Chí Bình đạp: “Lăn ra.”

“Rầm!” Cửa bị lực lớn đá văng, ngoài cửa, trưởng lão thế hệ trước, cùng với vô số đệ tử phái Không Động đứng ngoài.

Trưởng lão không thể tin nhìn Lý Chí Bình: “Ta năm đó thật sự mắt mù, thế nhưng sau khi Hạ Dịch bị bệnh, chọn một người heo chó không bằng như ngươi, kế nhiệm chức vị chưởng môn!”

Hạ Trạch tiến lên, nâng dậy Hạ Dịch, oán hận nhìn chằm chằm Lý Chí Bình, rút kiếm vọt lên: “Trả lại mạng cho mẹ và ông ngoại ta!”

Lý Chí Bình mắt thấy tình hình không ổn, vội vàng lui về phía sau, né tránh kiếm Hạ Trạch, cũng thuận tay rút ra kiếm dài bên hông, ý đồ thoát thân từ vòng vây vô số đệ tử.

Dưới núi Không Động,

Lý Chí Bình người toàn là máu tựa vào trong sơn động thở, trong hai mắt chứa đầy độc ác tàn nhẫn: “Hạ Trạch, ngươi cũng dám thiết kế ta, được, rất tốt!”

“Ba ba” Hai tiếng tiếng vỗ tay truyền đến, Nhan Nghiễn chậm rì rì đi vào hang động tối như mực, khen: “Lý chưởng môn có thể thoát khỏi nhiều đệ tử phái Không Động như vậy, quả nhiên là võ nghệ phi phàm.”

Lý Chí Bình nhắm thanh kiếm dính đầy máu tươi vào Nhan Nghiễn: “Ngươi là người nào?”

Nhan Nghiễn nhíu mày, ra tay như điện, một kích vào cổ tay Lý Chí Bình, một tay thuận tiện tiếp được thanh kiếm rơi xuống, nhẹ nhàng ném ngược lại, thanh kiếm cắm thẳng tắp vào vách đá cứng rắn.

Lý Chí Bình sợ hãi lui về phía sau: “Các hạ rốt cuộc là người phương nào?”

Nhan Nghiễn nhấc chân đạp một cước, đá đối phương ngã lăn xuống đất.

Lý Chí Bình mặt mũi bầm dập, miễn cưỡng từ mặt đất bò dậy, đè xuống miệng đầy máu, tức giận: “Lý mỗ cùng các hạ không thù không oán, các hạ ỷ vào võ nghệ bản thân cao cường, tùy ý nhục nhã Lý mỗ, tuyệt không giang hồ đạo nghĩa!”

Nhan Nghiễn một chân đạp trên mu bàn tay, dùng lực nghiền nghiền, nhìn mặt Lý Chí Bình đau đớn vặn vẹo, nhướn mày: “Bổn tọa dựa vào võ nghệ cao cường, tùy ý nhục nhã ngươi, ngươi có năng lực khiến bổn tọa thế nào?”

Lý Chí Bình thiếu chút nữa phun ra ngụm máu: “Tên nhãi ranh! Ta thà chết chứ không chịu nhục, có bản lĩnh thì mau khiến Lý mỗ thống khoái.”

Nhan Nghiễn cười khẽ: “Ngươi muốn thống khoái? Đơn giản.” Hắn buông chân, rút ra thanh kiếm trên vách đá, nhắm ngay cổ họng Lý Chí Bình: “Chạm lên phía trên, ngươi sẽ được thống khoái.”

Lý Chí Bình nhìn bảo kiếm còn dính máu tươi trước mắt, vài lần thở mạnh, muốn hạ quyết tâm đυ.ng vào, nhưng không thành công.

Nhan Nghiễn cười gằn: “Như thế nào? Không phải muốn bổn tọa khiến ngươi thống khoái sao?”

(thống khoái ở đây ý chỉ một kiếm diệt lẹ, k dây dưa hành hạ nạn nhân =)))

Lý Chí Bình hít sâu, miễn cưỡng tươi cười với Nhan Nghiễn: “Các hạ đến cùng muốn cái gì? Không ngại nói rõ.”

Nhan Nghiễn nói: “Ta muốn ngươi viết xuống, danh sách đệ tử lúc trước theo ngươi tấn công Vong Tình nhai.”

Lý Chí Bình mở to mắt: “Ngươi là dư nghiệt Thiên Ngục giáo?”

Nhan Nghiễn đưa thanh kiếm lên phía trên: “Ngươi viết, hay không viết?”

Lý Chí Bình không dám nhiều lời nữa, vội vàng: “Ta viết, ta viết.” Gã nhìn chăm chú vào thanh kiếm trong tay Nhan Nghiễn, “Nếu……”

Nhan Nghiễn từ từ thu kiếm: “Viết mau, bổn tọa tha cho ngươi một mạng.”

Nhan Nghiễn nhìn thoáng qua danh sách trên tay: “Chỉ những người này?”

Lý Chí Bình vội vàng gật đầu: “Ngày ấy, ta mang theo tổng cộng tám mươi bảy người, hai mươi sáu chết trên Vong Tình nhai.”

Nhan Nghiễn thu lại danh sách, dưới ánh mắt sợ hãi của Lý Chí Bình, lập tức nâng tay, một chiêu vung ngay cổ tay cổ chân gã.

“A!” Tiếng gào thảm thiết vang lên, Lý Chí Bình hai mắt ứa máu nhìn Nhan Nghiễn, “Ngươi không giữ tín!”

Nhan Nghiễn một ngón đặt trên thanh kiếm, kiếm dài sắc bén lập tức bị cắt thành hai đoạn. Anh tùy tay ném thanh kiếm gãy ra khỏi động: “Bổn tọa chỉ nói qua, tha cho ngươi một mạng.” Anh nhìn ánh mắt thù hận của Lý Chí Bình: “Lúc trước ngươi chọn lựa chặt đứt gân tay Bạch Kỳ, có bao giờ nghĩ chính mình cũng sẽ có một ngày như thế?”

Lý Chí Bình từng so kiếm cùng Bạch Kỳ, nhưng bại dưới kiếm của cậu.

Nhan Nghiễn từng bước một ra ngoài hang động: “Quên nói cho ngươi, bổn tọa họ Phong, tên Phong, Ngâm, Nhã.”

Lý Chí Bình nhìn bóng dáng trước mặt có vài phần quen thuộc, máu thoáng chốc dừng.

Một lúc sau, Hạ Trạch dẫn đệ tử phái Không Động, trong sơn động dưới chân núi, tìm thấy phản đồ khi sư diệt tổ Lý Chí Bình.

Sau khi các trưởng lão phái Không Động thương nghị, hạ lệnh áp giải Lý Chí Bình đến mộ địa của các chưởng môn môn phái, trước mặt mộ các vị chưởng môn, thi hành hình phạt từ chưởng môn mới nhậm chức Hạ Trạch.

Đồn rằng, Hạ Trạch làm người luôn luôn ôn hòa, lại tìm ba con chó săn đã đói bụng ba ngày khiến sau khi Lý Chí Bình chết, thi cốt không còn.

Một năm sau, sáu mươi mốt đệ tử phái Không Động, lần lượt tử vong. Nguyên nhân cái chết được đoán do ác mộng hành hạ, thần kinh suy kiệt.